Chuyển đến nội dung chính

VÌ SAO NGÀY 30 THÁNG 4 LÀ "NGÀY QUỐC HẬN" THEO CÁCH GỌI CỦA TÀN DƯ VNCH?

Tôi không sinh ra ở thời kỳ đất nước chìm trong mưa bom đạn lạc nhưng tôi đủ sáng suốt để hiểu chiến thắng lịch sử 30/4/1975 có ý nghĩa lớn lao như thế nào đối với Tổ quốc tôi. Đó là chiến thắng của tình yêu nước sâu sắc, của sự đoàn kết, đồng lòng toàn dân tộc. Chiến thắng ấy mở ra cho dân tộc tôi một kỷ nguyên sum họp, thống nhất, Nam Bắc chung tay xây dựng đất nước giàu mạnh.
Song cho đến ngày hôm nay, khi Việt Nam đang thay da đổi thịt từng ngày, cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn, một số quân nhân dưới chế độ VNCH trước kia vẫn luôn coi ngày thống nhất đất nước là “ngày quốc hận”. Vì sao vậy?
Phải chăng đó là ngày mà bao hy vọng của họ về một cuộc sống “tươi đẹp” sống bằng đồng tiền viện trợ của Mỹ, là thuộc địa của Mỹ, tay sai của Mỹ… tiêu tan hết. Họ đã phải đổ biết bao công sức, kể cả việc sẵn sàng bán nước, hại đồng bào chỉ đơn giản để chính quyền của cái đất nước giàu có mà họ đang phục tùng không bỏ rơi họ. Cũng có thể hiểu được, lòng tham của con người là vô đáy, có ai sẵn sàng đánh đổi cuộc sống cơm bưng, nước rót, tiêu tiền không phải lo cách kiếm lấy một cuộc sống khó khăn trăm bề, vì đất nước còn đang chìm trong chiến tranh, tất cả đều dành cho tiền tuyến…
Hay đó chỉ là cái cớ để biện minh cho một ngày đáng quên nhất của quân đội VNCH. Họ không thể ngờ rằng một đội quân với vũ khí thô sơ, lương thực ít ỏi, lực lượng không chuyên… lại có thể làm họ thất bại. Họ đâu biết rằng, đó chính là sức mạnh của sự đoàn kết toàn dân tộc, nhân dân Nam Bắc đồng lòng vì một Tổ quốc Việt Nam thống nhất. Họ đâu biết rằng, dưới ách cai trị của bè lũ tay sai cho Mỹ, nhân dân miền Nam đã phải trải qua biết bao đau khổ, nỗi đau chồng chất nỗi đau, mất mát chồng chất mất mát. Đến mức lòng căm thù đã kết thành sức mạnh để họ đứng lên cùng nhau làm nên cuộc Tổng tiến công và nổi dậy mùa Xuân 1975 lịch sử.
Cũng chiến thắng lịch sử ấy đã làm sáng tỏ sự hèn nhát của quân lính VNCH, ngày biết chắc không thể mong chờ vào sự “hà hơi thổi ngạt” của Mỹ trên chính quê hương mình, họ sẵn sàng dẫm đạp lên nhau để tìm cơ hội tiếp tục “nương tựa” vào đế quốc. Họ không dám ở lại đối mặt với chính đồng bào mình, đối mặt với những tội lỗi mà vì lợi ích của bản thân họ đã gây ra cho đất nước.
Hoặc cũng có thể quen sống trong nhung lụa, họ không muốn sống trên đất nước vừa bị chiến tranh tàn phá, phải xây dựng đất nước đi lên từ điểm xuất phát thấp. Họ đâu ngờ rằng hơn 40 năm sau, dải đất hình chữ S ấy đã trở thành điểm đến lý tưởng của hàng triệu người.
Xin gửi những ai đó còn đang ôm mộng viễn vông: Ngày 30 tháng 4 với bác, anh,chị, bạn có thể là “Ngày quốc hận”, nhưng đối với người dân Việt Nam chúng tôi điều đó không quan trọng, bởi trong lòng chúng tôi đã tự có câu trả lời!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tâm sự của một người bỏ đạo Thiên chúa

Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi.  Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo

LUẬN ĐIỆU ĐẾN HẸN LẠI LÊN CỦA ĐÁM KHỦNG BỐ

               Vào tháng 2, tháng 3-2001, một bộ phận đồng bào dân tộc thiểu trên địa bàn Tây Nguyên bị bọn phản động lưu vong FULRO và các thế lực thù địch xúi giục, lôi kéo, đã tham gia tụ tập đông người, gây rối, biểu tình, để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng. Trong đó có người dân làng Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Bưh, tỉnh Gia Lai. Sau này được chính quyền và các cơ quan chức năng tuyên truyền, vận đông, bà con đã nhận ra việc làm sai trái, đã cam kết không tái phạm,không nghe theo lời kẻ xấu. Vậy nhưng, ở chiều ngược lại, những kẻ lưu vong ở nước ngoài, đến hẹn lại lên đưa ra những luận điệu vu khống, xuyên tạc bản chất sự việc. Mới đây nhất, Tổ chức phản động “Người thượng vì công lý” vừa đăng hình ảnh kèm theo nội dung: “Ngày 10 tháng 03 năm 2001, chính quyền công an, bộ đội đã tấn công bao vây người dân Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai và chính quyền đã ra lệnh đốt phá nhà thờ và bắt tất cả các lãnh đạo của nhà thờ, tấn công dân làng bằng vũ kh.í..làm ít n

TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUY NHƠN VẪN ĐANG ĐỂ CHU MỘNG LONG NHỞN NHƠ ĐẾN VẬY?

Những ngày qua, hàng ngàn cán bộ chiến sỹ các LLVT Quân khu 4, Cảnh sát biển, Cảnh sát PCCC, Công an, Biên phòng trên địa bàn 2 tỉnh Nghệ An - Hà Tĩnh cùng hàng ngàn người dân và lực lượng, tổ chức đoàn thể đoàn kết, nỗ lực liên tục chiến đấu với giặc lửa ở các huyện Nghi Xuân, Hương Sơn, Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh), đặc biệt là di sản rừng nguyên sinh ở Núi Xuân Lĩnh, Hồng Lĩnh - một trong 99 ngọn núi Hồng huyền thoại, linh kiệt tọa lạc trên dòng sông Lam thơ mộng của vùng đất xứ Nghệ yêu thương, địa linh nhân kiệt. Trong cuộc chiến cam go ấy, tinh thần, trách nhiệm, lòng người, sự tương thân, tương ái, những truyền thống quý báu của dân tộc Việt Nam lại dâng lên, cả nước hướng về vùng đất này với những cảm xúc xót thương dâng trào trong cơn giặc lửa khủng khiếp, thì ông Chu Mộng Long, giảng viên Đại học Quy Nhơn, Bình Định lại hả hê thả stt trên facebook cá nhân rằng: "rừng cháy đáng chửi chứ sao lại khóc.... N