Tôi phải gọi đúng họ tên của chị để định danh, xác nhận là chính chị, chứ không phải của bất cứ người phụ nữ nào, của bất kỳ chiến sĩ công an nào. Bởi chị không xứng đáng “đại diện” cho ai cả, lại càng không thể xúc phạm hình ảnh của người nào. Kẻ đáng trách nữa đó là đám "dân chủ zởm". Chúng nhân cơ hội này lấy chị làm hình "đại diện" cho cả một ngành, mặc sức nói xấu, mặc sức hạ uy tín cả toàn lực lượng Công an, rồi rộng ra là "Cộng sản". Thật đáng trách và cũng thật đáng buồn. Buồn vì mỗi một chiến sỹ trong lực lượng Công an đang nỗ lực xây dựng hình ảnh đẹp trong lòng dân, đang được nhân dân ghi nhận, đánh giá rất cao, nhưng rồi sao, vì một hành động thô lỗ, bị đám dân chủ zởm quy kết thế này thế nọ.
Nói về chị. Chị phản chiếu con người của chính chị, tuy được cha mẹ đặt cho cái tên… Hiền nhưng lời lẽ, hành vi, thái độ và hẳn nhiên, tạo nên cái nhân cách trong hành xử nơi công cộng đã cho thấy sự ngược ngạo, hung hãn, độc ác.
Là một hành khách Lê Thị Hiền, chị đã sai khi không tuân thủ các quy định của hãng hàng không, nói rộng ra là pháp luật, thông qua hướng dẫn, yêu cầu của nhân viên sân bay (mặt đất). Đã gửi 4 kiện hành lý tiêu chuẩn miễn cước, khi yêu cầu nhân viên làm thủ tục gửi thêm 1 kiện hành lý xách tay, do không được đồng ý, chị đã phản ứng thô bạo, bất hợp tác để giải quyết vụ việc.
Khi bị mất thẻ lên máy bay, chị lại tiếp tục to tiếng, vừa xô xát với nhân viên an ninh hàng không, vừa vu vạ người ta đánh mình.
Là một phụ nữ, chị không tiếc lời xúc phạm, mạt sát một người phụ nữ khác. Dùng những từ ngữ thô tục nhất và rủa xả cô nhân viên ở quầy thủ tục, “ đ… có chồng thì ế chồng, có con thì dị tật”.
Ngay cả khi cô nhân viên khóc vì bị chửi rủa thậm tệ thì chị vẫn xỉa xói: “Chửi cho còn chảy nước đái, lấy bỉm con tao mà đắp vào mặt”. Kinh tởm cho con người chị.
Thật sự, tôi quá hãi kinh khi nghe, nhìn cái hình thù người, nói tiếng… Kinh, chứ không phải tự nhận rằng “tao người dân tộc, tao chỉ biết nói mày tao thế thôi…”. Chưa hết, khi một hành khách khuyên can, yêu cầu chị nói nhỏ, không gây rối trật tự công cộng, chị sấn sổ thách thức, “anh đánh tôi đi, tôi đ… nói nhỏ được vì miệng tôi to, tôi phải ăn to nói lớn”.
Là một chiến sĩ công an nhân dân Lê Thị Hiền – đang công tác tại đội Cảnh sát giao thông – trật tự – phản ứng nhanh của Công an quận Đống Đa, TP.Hà Nội, chả nhẽ, khi lột trần mình ra khỏi sắc phục của ngành, chị hiện nguyên hình là “giống” ăn to nói lớn, chửi bới rủa xả bất cứ ai làm ngược ý mình, nói nghịch tai mình? Ai cho chị cái quyền đó?
Ngay cả tội phạm, còn có quyền được đối xử, được tôn trọng như một con người. Còn chị, chị biến tất cả mọi người xung quanh mình như thể là… tội phạm, để chị mặc nhiên mạt sát, phỉ báng, hành hung. Tự coi mình là trên hết, trước hết...?
Đừng vội và chẵng ai muốn nghe chị nói lời xin lỗi, sau khi đã đóng phạt 200.000 đồng. Đừng nhanh nhảu nhận ngay “rút kinh nghiệm” và nhất là đừng tỏ vẻ cúi mặt ăn năn, hối cãi bởi với những gì chị đã làm, không hề che đậy trước đám đông những người có nhân cách và lòng tự trọng thì chị không được quyền nói ra từ hối hận. Bởi ngay sau sự hối cải cấp tốc ấy, chị lại vác hành lý ra sân bay một lần nữa…
Và một điều nữa, Lê Thị Hiền, nghề nghiệp: Công an. Nhưng thời điểm xảy ra vụ việc, Lê Thị Hiền là hành khách Lê Thị Hiền, chứ không phải đại diện cho ngành Công an. Chúng ta phải phân biệt rõ điều đó. Đừng để đám "dân chủ" mượn chuyện này để bôi nhọ, nói xấu lực lượng Công an. Với tôi, Lê Thị Hiền đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Nhưng con sâu đó rất đáng được thu gom xử lý để cây cối được non lộc, tươi cành.
Nhận xét
Đăng nhận xét