Ta thấy nhiều quốc gia khác trên thế giới, khi dịch bệnh COVID-19 xảy ra, rất nhiều bệnh nhân đã gọi điện thoại xin cứu chữa, nhưng không được đáp ứng. Chỉ khi nào bệnh gần chết, xe cấp cứu mới tới. Vài tiếng đồng hồ sau, người đó được đem vào nhà xác vì đã quá muộn. Lẽ ra họ phải được cứu chữa ngay từ đầu. Quyền con người ở những quốc gia đó đã không được thực thi một cách nghiêm túc trong việc bảo vệ quyền được sống và an toàn của người dân.
Còn ở Việt Nam, khi chưa biết bản thân đã nhiễm bệnh hay chưa, chỉ cần có nguy cơ (vì hôm qua vô tình tiếp xúc với người nhiễm) là người dân đã được nhân viên y tế tới trước cửa nhà đưa đi cách ly, xét nghiệm. Ngay từ khi dịch bệnh xuất hiện, Nhà nước đã đối phó rất quyết liệt: buộc học sinh phải nghỉ học, mọi người dân phải thực hiện giãn cách xã hội, phải đeo khẩu trang,… Nhưng bù lại, mọi người đều được chữa trị miễn phí. Khi được đưa vào khu cách ly, ai cũng được tôn trọng, được chăm sóc tử tế, phục vụ ăn uống ngon miệng, đầy đủ. Và tất cả bao nhiêu nguồn lực khác: bộ đội, công an, nhân viên y tế,… được huy động tối đa để phục vụ tận tình cho người bệnh, làm cho họ cực kỳ yên tâm khi ở trong khu cách ly và được điều trị.
Như vậy, ngay từ đầu, Nhà nước Việt Nam đã vừa quyết liệt ngăn chặn dịch bệnh, vừa tôn trọng con người. Đến lúc thực hiện giãn cách xã hội, điều này càng được thể hiện rõ hơn nữa khi nhiều người buộc phải nghỉ việc, mất thu nhập, và không đủ tài chính để tích trữ lương thực trong thời gian dài thì Nhà nước đã tìm mọi biện pháp giúp cho mọi người không bị thiếu đói.
Rõ ràng, qua dịch bệnh lần này, nếu nói về quyền con người, quyền được sống, quyền được no đủ, thì sự chăm sóc cư xử cực kỳ chu đáo đó đã thể hiện rằng Việt Nam là nước thực thi quyền con người tốt nhất thế giới.
COVID-19 đã làm hiện bày rõ điều đó!
Nhận xét
Đăng nhận xét