Lịch sử của dân tộc gần 5000 năm là cả một bản thiên anh hùng ca, cái gì có liên quan đến nó, dẫu là một câu, một dòng chữ tự tay nhân vật đã sống hoặc đã chứng kiến những giờ phút huy hoàng viết ra, mà ta được đọc hay được nghe, đều là tiếng nói thân thiết từ ngàn xưa vọng lại. Dân ta mỗi khi nhắc đến anh hùng dân tộc hay tội đồ dân tộc, họ đã rất minh tường, ăn sâu vào tiềm thức của nhiều thế hệ người Việt Nam. Lịch sử là gốc rễ, là cội nguồn, là sợi dây nối quá khứ và hiện tại, liền mạch như dòng sông chảy mãi không ngừng.
Từ xưa đến nay, mỗi khi nói
đến Nguyễn Ánh (tức vua Gia Long của triều Nguyễn) thì người ta nghĩ ngay đến
một tên cõng rắn cắn gà nhà, rước voi về giày mả tổ. Từ nhiều năm nay những kẻ
nhân danh là sĩ phu, là nhà sử học, những kẻ có học hàm, học vị cũng đến mức
“tột đỉnh của vinh quang” lại cố tình phá hoại lịch sử, “bôi son, trát phấn,
cạo lông rửa mặt” cho Nguyễn Ánh và cả vương triều Nguyễn – Một vương triều đồi
bại nhất lịch sử nước Việt ta. (nhà Nguyễn có 13 Vua thì có đến 8 tên bán nước,
hoặc là thần phục ngoại bang (vua Hàm Nghi, Thành Thái và Duy Tân là ba người
yêu nước nhưng họ cũng chỉ là công cụ của người Pháp. Chỉ Minh Mạng, Thiệu Trị
là 2 vua có thực quyền). Tai hại hơn, họ ca ngợi Nguyễn Ánh, đặt ngang hàng với
người anh hùng dân tộc Quang Trung – Nguyễn Huệ. Mới đây tại Nam Phương Linh
Từ, người ta còn thờ chung vua Quang Trung và Nguyễn Ánh. Thật đáng thất vọng!
Không lẽ nhà chùa muốn cổ súy cho hành vi bán nước khi cố gắng rửa mặt cho tội
nhân thiên cổ Gia Long – Nguyễn Ánh?
Nguyễn Ánh sinh năm 1762, là
con trai của Vương tử Nguyễn Phúc Luân, cháu nội Nguyễn Phúc Khoát – vị chúa
Nguyễn đời thứ 8 của Đàng trong (Chúa Nguyễn khác với nhà Nguyễn, Chúa nguyễn
có 9 đời, bắt đầu từ chúa Tiên – Nguyễn Hoàng cai quản xứ Đàng Trong trong hơn
2 thế kỷ cho tới khi bị lật đổ vào năm 1777 bởi nhà Tây Sơn). Trong suốt cuộc
đời mình, Ánh cậy nhờ ngoại bang để cũng cố quyền lực của mình, ông ta đã phạm
rất nhiều đại tội; trong đó, tội xứng bị xử lăng trì là tội phản quốc. Trong
bài thơ “Lịch sử nước ta” Bác Hồ viết:
“Nay ta mất nước thế này,
Cũng vì vua Nguyễn rước Tây
vào nhà,
Khác gì cõng rắn cắn gà,
Rước voi dầy mả,
thiệt là ngu si.”
Nguyễn Ánh cầu
cứu vua Xiêm, vua Xiêm lợi dụng cơ hội để âm mưu chiếm đất Gia Định và thôn
tính Chân Lạp, đã cử Chiêu Tăng và Chiêu Sương đem 5 vạn quân theo hai đường
thủy bộ cùng với tàn quân của Nguyễn Ánh tiến đánh Gia Định. Đêm 19 rạng ngày
20/1/1785, người anh hùng áo vải cờ đào Nguyễn Huệ đã lãnh đạo quân và dân ta
đá.nh ta.n quân Xiêm ở Rạch Gầm – Xoài Mút (nay thuộc tỉnh Tiền Giang), .
Còn ở Đàng Ngoài, cuối năm
1788, khi quân Thanh đã chiếm đóng thành Thăng Long. Nguyễn Huệ lãnh đạo nhân
dân ta chuẩn bị tấn công quân Mãn Thanh thì Nguyễn Ánh sai sứ thần Phan Văn
Trọng và Lâm Đồ mang thư và chở 50 vạn cân lương ra giúp quân xâ.m lư.ợ.c Mãn
Thanh. Trời bất dung gian, cả đoàn thuyền bị một cơn bão nhấn chìm xuống biển
Đông, nhưng hành động này nói lên bản chất cực kỳ ph.ản độ.ng của Nguyễn Ánh.
Qua sự việc này có thể thấy Nguyễn Ánh là tên giặc đê hèn, để cũng cố quyền lực
nhằm đối chọi với quân Tây sơn mà hắn đã không từ thủ đoạn b.ẩn th.ỉu nhất
nhưng hắn tiếp tục thảm hại. Đây là t.ội nghiêm trọng nhất. Bởi giúp Thanh
đánh Tây Sơn tức là mong Thanh thắng, là chấp nhận Bắc thuộc, là hành động phản
quốc! Tại sao Nguyễn Ánh phản quốc? Vì đối với Nguyễn Ánh, làm chúa Đàng Trong
hay làm quan cai trị nửa phía Nam của lãnh thổ nước ta, dưới sự “bảo hộ” của
nhà Thanh (nếu quân Thanh thắng Tây Sơn) cũng vậy thôi! Miễn là vì lợi ích của
gia tộc hắn chứ có nghĩ gì đến đất nước này.
May mắn là khí số, vận mệnh
của dân tộc chưa tận khi đất nước có vua Quang Trung. Cả quân Xiêm và quân
Thanh đều bị quân và dân ta do Nguyễn Huệ lãnh đạo đánh cho tan tác còn một
số ít phải trốn chạy về nước. Rõ ràng, thời Quang Trung đất nước ta đã thống
nhất. Nguyễn Ánh được kế thừa sự nghiệp đó, song Nguyễn Ánh lại cầu cứu rước tư
bản phương Tây đặc biệt là tư bản Pháp vào xâm lược nước ta, là nguyên nhân
sâu xa để giặc Pháp sau này tròng vào cổ nhân dân ta xích xiềng nô lệ kéo dài
gần 100 năm.
Kể từ năm 1787, với sự giúp
đỡ mạnh mẽ hơn của người Pháp thông qua giám mục Pigneau de Béhaine (tức Bá Đa
Lộc), Nguyễn Ánh quay trở lại Gia Định. Trước đó, ngày 25 tháng 1 năm 1787, Bá
Đa Lộc (giáo sĩ người Pháp làm cố vấn cho Nguyễn Ánh) đã thay mặt Nguyễn Ánh ký
Hiệp ước Versailles (1787) với Pháp. Theo đó, vua Pháp đồng ý cử sang 4 chiếc
tàu chiến và một đạo binh: 1.200 lục quân, 200 pháo binh, 250 lính da đen ở Phi
Châu (Cafres) và đủ các thứ súng ống thuốc đạn để đánh Tây Sơn. Ngược
lại, sau khi chiến thắng, Nguyễn Ánh phải nhường đứt cho nước Pháp cửa Hội An
(Faifo) và đảo Côn Lôn (Poulo-Condore), chủ quyền các vùng đất đó sẽ vĩnh viễn
thuộc về nước Pháp ngay lúc quân đội Pháp chiếm đóng hòn đảo nói trên. Đúng lúc
đó thì nước Pháp xảy ra Cách mạng, vua Pháp không thực hiện Hiệp ước nhưng Bá
Đa Lộc đã kêu gọi các thương nhân người Pháp trợ giúp cho Nguyễn Ánh. Như vậy,
đây là lần thứ ba Nguyễn Ánh phò ngoại bang, bán nước cho giặc.
Lịch sử là phải công tâm,
trung thực, khách quan, không thể ngụy biện. Bản thân lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc và
Đảng Cộng sản Việt Nam khi nói về vai trò, vị trí, về công và tội của các chúa
Nguyễn và các vua Nguyễn cũng rất công tâm. Quan điểm của lãnh tụ Nguyễn Ái
Quốc – Hồ Chí Minh đối với lịch sử là rất sòng phẳng, phân minh. Người không hề
công kích hay phê phán các chúa Nguyễn vì rõ ràng các chúa Nguyễn có công mở
mang bờ cõi về phía Nam.
Cùng với việc kịch liệt phê
phán các vua: Gia Long đã nhường cho Pháp cửa biển Đà Nẵng và đảo Côn Lôn, cầu
viện quân Xiêm đánh nước ta, tiếp tế cho quân Thanh; đến các vua: Minh Mạng tiếp
tục sự nghiệp do Gia Long để lại; Thiệu Trị chưa làm gì nhiều ở ngôi được 7 năm
thì mất; đến các vua: Tự Đức, Dục Đức, Hiệp Hòa, Kiến Phúc, Đồng Khánh, Khải
Định và Bảo Đại đã hoàn toàn bán nước ta cho Pháp. Nguyễn Ái Quốc đã từng viết
bài trên báo chí nước ngoài để đề cao tinh thần yêu nước của 3 ông vua của
vương triều nhà Nguyễn là Hàm Nghi, Thành Thái, Duy Tân. Lợi dụng công lao của
các chúa Nguyễn để đề cao vương triều của Nguyễn Ánh và các vua Nguyễn như Tự
Đức, Đồng Khánh, Khải Định và Bảo Đại là không chấp nhận được!
Vì những lý do nêu trên;
không thể mang tên phản quốc, là tội nhân thiên cổ như Nguyễn Ánh để so sánh
với Anh hùng dân tộc, người đã có công đặt nền móng cho việc thống nhất đất
nước; người đã dẫn dắt cả dân tộc đánh bại quân Xiêm, quân Mãn Thanh xâm lược,
bảo vệ đất nước như Vua Quang Trung được! Đó là chân lý xưa nay!
Mặc dù Nguyễn Ánh đã thống
nhất đất nước nhưng trên cơ sở kế thừa Vua Quang Trung và triều đại Tây Sơn
đang làm dở dang (Vua Quang Trung không may mất sơm) chứ chẳng phải là công lao
của Nguyễn Ánh. Việc này nên được ghi nhận như một sự kiện, thay vì một công
của tên giặc Nguyễn Ánh. Việc ca ngợi Quốc tặc Nguyễn Ánh, thậm chí đặt hắn ta
ngang hàng với Vua Quang Trung là việc làm của kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất lễ,
bất trí! Không bao giờ có thế chấp nhận được./.
Nhận xét
Đăng nhận xét