Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ vừa có bài chia sẻ khá dài gửi đến cá nhân “Bệnh nhân 17″ Nhung Nguyễn trên trang cá nhân và nhận được nhiều sự quan tâm của người đọc.
Cụ thể anh viết:
“Em Nhung 17 ạ,
Em là con nhà giàu, hưởng thụ
nền tảng tiền bạc và cơ hội từ gia đình giàu có, quấn đồ hiệu đầy người, đi
fashion show của các thương hiệu ở kinh đô thời trang Paris, sống đời sống của
một richkid nhung lụa, thì dĩ nhiên, em sẽ không hiểu được những cái cơ cực,
những cái mất mát của một đất nước trước cơn bão Covid 19 cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng khi em đã là một người
bị nhiễm – đáng tiếc – em lại là người đi trây trét Covid cho cộng đồng, cho cả
những người thân của em, khiến cho cô ruột của mình suýt nữa bị tử thần cướp
đi, em, cùng gia đình em, đã được các bác sĩ tận tình cứu chữa (nếu ở lại Pháp,
sống cuộc sống của một kẻ nương đ;ỡ phù hoa nhà người ta, dù giàu có kiểu trời
thì cũng là kẻ nương nhờ bám đỡ, thì giờ chắc em không còn xuất hiện trên thế
gian này để nói những lời bội bạc đâu), mà giờ có những phát ngôn như hôm qua,
thì không còn từ gì để nói với em nữa.
Em, cùng gia đình em, đã được
chữa bệnh bằng những đồng tiền m;ồ hôi nước mắt của đồng bào. Chữa xong, em
tung cánh sổ lồng tiếp tục cuộc đời của một richkid.Em đi, em quay em chổng
phía sau em vào những người đã từng vì em mà khốn đốn, vì em mà hy sinh, vì em
mà thiệt thòi. Em quay em chổng luôn vào cái nơi mà gia đình em đang ở đó, họ
hàng em đang ở đó, tổ tiên em đang ở đó, bằng những lời lẽ ích kỷ đến tàn nhẫn;
vô ơn đến khốn nạn.
Chính em đã từng nói dối lộ
trình của mình khiến đất nước lao đao đồng bào khốn đốn; giờ em lại ngồi trách
đất nước đụng chạm vào riêng tư của em. Đất nước, người dân không quan t.â.m
đến cái riêng tư của em đâu, mà em dùng cái riêng tư ấy chà đạp lên sức khoẻ và
an nguy của đồng bào, em ạ.
Em đi Tây đi Tàu lẽ ra em
phải nhận thức hơn người một chút; em sống trên “thời trang cao cấp” lẽ ra em
nên nhận thức “cao cấp” một chút – nhưng té ra, cái mớ vải vóc gắn thương hiệu
trị giá tiền tỷ phù phiếm đó cũng không gói nổi một tư duy thấp kém; một lối
sống cá nhân hẹp hòi đến ác độc; và một văn hoá dạng đầu đường xó chợ, từ em.
Em nợ đất nước một lời cảm
ơn, nợ người dân một lời xin lỗi – trước đây. Còn bây giờ, em nợ đất nước này
tất cả những gì mà liêm sĩ của một con người phải có.
Rồi người ta sẽ quên em như
bao nhiêu sự quên lãng khác, như một cái lá rụng xuống ven mặt hồ Trúc Bạch.
Đất nước vậy đó em, hãy đi đi và đừng bao giờ buôn bán gì với người Việt nữa,
những đồng tiền của họ trả cho em, em không xứng đáng để nhận đâu.
Là người Việt, anh xâú hổ và
nhục nhã, vì chung đồng bào với em!
Nhận xét
Đăng nhận xét