Bất chấp những
nỗ lực ngoại giao từ phía Trung Quốc trong năm 2020, châu Âu vẫn ngày càng xa
cách và dè dặt hơn với Bắc Kinh.
Châu Âu ngày càng xa cách với
Trung Quốc
Các nhà ngoại giao Trung Quốc
đã có một năm tồi tệ ở châu Âu song những nỗ lực của họ trong tuần vừa qua vẫn
không khiến tình hình tiến triển tốt đẹp hơn. Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình
có thể phải đối mặt với sự hoài nghi và sự xa cách từ phía châu Âu, thậm chí
còn nhanh hơn và lớn hơn so với Tổng thống Trump.
Mục tiêu quan trọng nhất ông
Tập tại khu vực này là ngăn cản Liên minh châu Âu và Mỹ liên minh lại với nhau
nhằm chống lại Trung Quốc. Chủ tịch Tập Cận Bình hy vọng sẽ đạt được bước đột
phá tại Hội nghị Thượng đỉnh với các nhà lãnh đạo EU dự kiến diễn ra ngày 14/9
tới. Theo kế hoạch ban đầu, cuộc họp này sẽ được tổ chức ở Leipzig, Đức nhưng
sau đó, do tác động từ đại dịch Covid-19 nên nó đã được chuyển sang thành họp
trực tuyến.
Dù vậy, nguy cơ cuộc họp
không đạt được kết quả như kỳ vọng vẫn rất cao. Vì thế, Chủ tịch Tập Cận Bình
tuần qua đã cử Ngoại trưởng Vương Nghị tới 5 nước châu Âu để tiến hành một số
cuộc trao đổi nhằm chuẩn bị cho hội nghị này. Tuy nhiên, chuyến thăm trên của
người đứng đầu cơ quan ngoại giao Trung Quốc đã không “thuận buồm xuôi gió”.
Trước đó, ông Vương Nghị hy
vọng sẽ lắng nghe “tông giọng” mềm mỏng vốn quen thuộc từ châu Âu nhưng trong
chuyến thăm này, Ngoại trưởng Trung Quốc đã rất ngạc nhiên trước thái độ ngần
ngại và dè chừng đằng sau những cuộc tiếp đón chính thức từ những nhà lãnh đạo
châu Âu.
Tuy vậy, những bất đồng này
vẫn không là gì so với thái độ khác biệt mà Ngoại trưởng Vương Nghị nhận được
trong điểm dừng chân ở Berlin. Phát biểu với báo giới Đức, ông Vương Nghị chỉ
trích chuyến thăm Đài Loan của Chủ tịch Thượng viện Séc, đồng thời đe dọa ông
Milos Vystrcil sẽ phải “trả giá đắt”, cũng như cảnh báo “sự phản bội” của Cộng
hòa Séc khiến ông Vystrcil trở thành “kẻ thù của 1,4 tỷ người dân Trung Quốc”.
Ngoại trưởng Đức Heiko Maas
ngay sau đó đã phản ứng trước bình luận này của ông Vương Nghị. Ông Maas nhắc
nhở người đồng cấp Trung Quốc rằng: “Là những quốc gia châu Âu, chúng tôi hành
động trong sự hợp tác chặt chẽ” và yêu cầu sự tôn trọng trước khi khẳng định
“những lời đe dọa không phù hợp ở đây”. Châu Âu sẽ không thể thành “món đồ
chơi” trong cuộc đối đầu Mỹ – Trung. Những người đồng cấp ở Pháp, Slovakia và
các nước châu Âu khác cũng đều ủng hộ lập trường của Ngoại trưởng Đức.
Về mặt ngoại giao, sự việc
trên không chỉ cho thấy một “tông giọng” mới mà còn cho thấy một hướng tiếp cận
mới của châu Âu. Trong những năm qua, nhiều nước châu Âu, đặc biệt là Đức, vì
những lý do thương mại đã tạm “nhắm mắt làm ngơ” khi Trung Quốc lợi dụng cơ chế
thị trường mở của châu Âu và “bắt nạt” các nước láng giềng châu Á song hiện
nay, điều này đã chấm dứt.
Gần đây, châu Âu ngày càng có
nhiều điều không hài lòng với Trung Quốc từ vấn đề Hong Kong, Tân Cương cho tới
các động thái của nước này trên Biển Đông.
Trên thực tế, Hội nghị Thượng
đỉnh ngày 14/9 tới ban đầu được tổ chức với mục tiêu cải thiện quan hệ đầu tư
giữa EU và Trung Quốc nhưng sau nhiều năm đàm phán, EU đã quá “mệt mỏi” khi Bắc
Kinh không có bất kỳ nhượng bộ nào. Thay vì tạo điều kiện cho hoạt động đầu tư
của Trung Quốc, EU bắt đầu hạn chế việc này.
Trung Quốc không hiểu châu Âu
Trung Quốc không hiểu châu Âu
và chưa bao giờ hiểu châu Âu. Bất chấp những nỗ lực hợp tác được thúc đẩy,
những rạn nứt trong mối quan hệ này ngày càng hiện rõ, từ chiến lược ngoại giao
khẩu trang bất thành của Trung Quốc cho tới nỗ lực làm sai lệch thông tin khi
Bắc Kinh yêu cầu thay đổi nội dung một bài báo của Đại sứ EU tại Trung Quốc
Nicolas Chapuis và các đại sứ của 27 nước thành viên EU tại nước này.
Sai lầm của Trung Quốc trong
chính sách với EU đã bắt đầu từ năm 2012 khi Bắc Kinh quyết định thành lập cơ
chế 16+1 cùng với các nước Trung và Đông Âu (CEE), trong đó bao gồm cả các quốc
gia là thành viên và không là thành viên của EU. Vào thời điểm đó, quyết định của
Trung Quốc đã vấp phải sự hoài nghi từ Brussels và mỗi bước đi của Bắc Kinh tại
khu vực CEE đều khiến EU lo ngại sự chia rẽ trong khu vực ngày càng gia tăng.
Năm 2018, khi Trung Quốc khởi
động thể thức V4+Trung Quốc tại cuộc gặp Visegrad (V4) bao gồm 4 quốc gia
Hungary, Ba Lan, Cộng hòa Séc và Slovakia, Ngoại trưởng nước này – ông Vương
Nghị đã khen ngợi V4 là “động lực mạnh mẽ nhất” của châu Âu. Dù vậy, mọi thứ đã
thay đổi rất nhiều trong năm 2019. Hai nhân tố quan trọng dẫn đến việc này là
quyết định của Italy khi tham gia vào Sáng kiến Vành đai và Con đường (BRI) và
sự tham gia của Hy Lạp vào 16+1.
Năm 2019, Trung Quốc cuối
cùng đã thành công trong việc thuyết phục 1 nước lớn của EU tham gia vào BRI,
bất chấp sự chỉ trích từ phía Brussels, Berlin và Paris. Quốc gia đó chính là
Italy, một trong những nước tham gia thành lập EU. Tuy nhiên, các mục tiêu của
Bắc Kinh trong năm 2019 không chỉ dừng lại ở đây. Tham vọng của Trung Quốc ở
châu Âu đã đi xa hơn với mục tiêu tiếp theo là Hy Lạp. Trong Hội nghị Thượng
đỉnh 16+1 được tổ chức ở Croatia, Trung Quốc và các nước CEE hoan nghênh sự
tham gia của Hy Lạp, đồng thời biến diễn đàn này thành cơ chế 17+1.
Với EU, việc mở rộng cơ chế
16+1 khi có thêm sự tham gia của Hy Lạp, quốc gia trước đó chia rẽ với EU để
bảo vệ Trung Quốc, chẳng khác nào một “cú tát vào mặt”. Mặc dù cơ chế 17+1 đem
lại cho Trung Quốc những lợi ích nhất định nhưng việc này đã làm suy giảm thiện
chí của các nước lớn ở châu Âu như Đức và Pháp với Bắc Kinh.
Khi Italy và Hy Lạp tham gia
vào các sáng kiến của Trung Quốc, các nước thành viên EU đã công khai gọi Bắc
Kinh là “kẻ thù cố hệ thống” đang “cố gắng chia rẽ chúng ta” theo như lời của
Tổng thống Pháp Macron.
Dù vậy, so với Mỹ, châu Âu
vẫn có những giới hạn trong việc đối phó với Trung Quốc. Noah Barkin, một nhà
quan sát quan hệ Mỹ – Trung ở Berlin, hiện làm việc tại Quỹ Marshall Đức nhận
định, trong khi mục đích của Mỹ là “tách rời” khỏi nền kinh tế Trung Quốc thì
châu Âu chỉ muốn “đa dạng hóa” mối quan hệ này.
Điều đó lý giải tại sao một
số quốc gia châu Âu, đặc biệt là Đức vẫn ngần ngại quyết định việc liệu có nên
cấm tập đoàn viễn thông Huawei của Trung Quốc tham gia vào mạng lưới 5G hay
không. Điều đó cũng giải thích tại sao Pháp, với sự ủng hộ từ Đức và các nước
khác, đang nỗ lực duy trì toàn bộ khu vực Ấn Độ – Thái Bình Dương mở và thịnh
vượng.
Châu Âu nhận ra rằng họ không
đủ khả năng để giám sát quyền lực của Trung Quốc ở tất cả mọi nơi trên thế giới
bởi châu Âu cũng phải tìm kiếm cơ hội hợp tác với Bắc Kinh nhằm giải quyết các
vấn đề toàn cầu từ biến đổi khí hậu cho tới đại dịch Covid-19.
Trên hết, châu Âu hy vọng
cuộc đối đầu Mỹ – Trung sẽ không biến thành một cuộc chiến tranh nóng buộc EU
phải chọn bên. Mục tiêu của châu Âu hiện nay là duy trì mức độ độc lập nhất
định trong một thế giới ngày càng bị chi phối bởi 2 nước lớn đối đầu nhau và
không đáng tin. Nếu ông Joe Biden trở thành Tổng thống tiếp theo, EU sẽ cố gắng
hợp tác với Mỹ – một đồng minh truyền thống lâu đời nhưng nếu ông Trump tái đắc
cử, EU sẽ nỗ lực hết sức để duy trì vị trí trung lập nhằm bảo vệ lợi ích và
không để mình bị cuốn vào vòng xoáy căng thẳng giữa 2 nền kinh tế lớn nhất thế
giới này./.
Nhận xét
Đăng nhận xét