Điển hình năm
2014, một nhóm đối tượng Pháp luân công đã âm mưu đập phá Lăng Hồ Chủ Tịch và
kéo đổ tượng đài Lê-Nin ở Hà Nội. Khi các đối tượng này bị xử lý theo quy định
của Pháp luật Việt Nam, Pháp luân công đã tiến hành nhiều cuộc biểu tình phản
đối trước các cơ quan Đại sứ quán và trụ sở Việt Nam ở nước ngoài.
Thêm nữa, trong quá trình vận
động phát triển, tại Việt Nam phát sinh một số “điểm nóng” liên quan đến đất
đai, môi trường, đối tượng xấu đã lợi dụng Pháp luân công để kích động phản đối
chính quyền. Pháp luân công cũng gây ảnh hưởng khá phức tạp trong quan hệ đối
ngoại của Nhà nước ta, khi một số tổ chức quốc tế gắn hoạt động này với những
yêu cầu về tự do, dân chủ, nhân quyền.
Tiếc rằng, một bộ phận công
dân, trong đó có cả những người có vị thế xã hội, hoặc do nhẹ dạ cả tin, hoặc
do gặp phải sự cố cuộc sống chưa tìm ra hướng giải quyết, hoặc do ngộ nhận tư
tưởng, thậm chí vì bất đồng chính kiến mà lợi dụng Pháp luân công đề làm công
cụ chống đối, phản động. Trong đó, tính chất lợi dụng nhằm lôi kéo quần chúng
tham gia các hoạt động chống phá đã rất rõ ràng.
Tuy nhiên, trước âm mưu, thủ
đoạn thâm độc của những đối tượng lợi dụng, đại đa số người dân cũng như các tổ
chức tôn giáo, tín ngưỡng tại Việt Nam đã lên án mạnh mẽ, vạch trần bản chất
của Pháp luân công. Khẳng định đây không phải là tôn giáo, tín ngưỡng, không có
giáo lý hoàn chỉnh, mà chỉ mượn danh Phật Pháp, chiếm đoạt thành quả lịch sử để
chuyển hóa thành của riêng mình, khiến không ít người chưa hiểu rõ mà hưởng ứng
đi theo.
Các quan điểm phân tích về
tính phản khoa học của Pháp luân công cũng cho rằng, Pháp luân công lợi dụng
các bài tập khí công, khuếch đại về tác dụng đối với sức khỏe, kết hợp với hình
thức tu tập sử dụng yếu tố tín ngưỡng, tâm linh để dẫn dụ, lôi kéo người theo.
Rằng luyện Pháp luân công chữa được mọi thứ bệnh, kể cả những bệnh hiểm nghèo
mà không cần dùng thuốc, đưa ra “luận thuyết” nếu luyện tập số đông sẽ tạo ra
“cộng lực”.
Bản thân Lý Hồng Chí cũng ngộ
nhận là “Phật chủ”, khi hình tượng hóa mình ngồi trên đài sen, đầu tỏa ánh hào
quang, sửa ngày sinh trùng với ngày sinh của Phật Thích Ca Mâu Ni. Nghị quyết
Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc năm 2010 tại Thái Lan đã kêu gọi không khích lệ
đi theo trường phái của Lý Hồng Chí vì đây là hoạt động mạo danh Phật giáo.
Thực tế trên thế giới hiện
vẫn chưa có bất kỳ một công bố khoa học nào công nhận tác dụng của phương Pháp
tu tập Pháp luân công như những gì họ quảng bá.
Cá biệt có trường hợp tu tập bị ảo giác, hoang tưởng, dẫn đến phạm
tội như vụ án Phạm Thị Thiên Hà cầm đầu một nhóm tu luyện Pháp luân công đã
thực hiện hành vi man rợ, giết hai người rồi cho vào bồn nhựa đổ bê tông phi
tang tại Bình Dương tháng 5-2019, là một ví dụ thương tâm.
Tại Việt Nam, một số người có
bệnh luyện Pháp luân công không những bệnh không khỏi mà còn dẫn đến tử vong,
đã xảy ra ở các địa phương Hà Nội, Thái Nguyên, Quảng Nam… Pháp luân công còn
cổ vũ “từ bỏ tình thân”, rằng chuyên tâm học theo để được “thăng cấp”, cuối
cùng sẽ tu thành “Phật – Đạo – Thần”. Một số người vì mải mê tu luyện đã từ bỏ
tín ngưỡng tổ tiên, làm rạn nứt các mối quan hệ gia đình và xã hội.
Gần đây nhất, vào ngày
9-8-2020, hai đối tượng Khúc Thị Tr. (thường trú ở huyện Vĩnh Bảo) và Đỗ Thị Y.
(thường trú ở huyện Tiên Lãng) có hành vi phát tán tài liệu Pháp luân công tại
xã Giang Biên (Vĩnh Bảo). Tang vật thu giữ gồm một số móc treo hình sen vàng
cùng hai loại sách “Pháp luân đại Pháp, Chân – Thiện – Nhẫn” và “Thế giới cần
có Chân – Thiện – Nhẫn”.
Tiếp đó ngày 11-8-2020, phát
hiện trong xe của bà Nguyễn Thị Lệ Th. (thường trú quận Dương Kinh) có 1.000 tờ
rơi Pháp luân đại Pháp, 2 quyển “Thế giới cần có Chân – Thiện – Nhẫn” và 10
quyển “Pháp luân đại Pháp”. Theo lời khai của bà Th., con gái bà là Phạm Thị
Hải H. nhận tài liệu từ một đối tượng ở TP Hồ Chí Minh và dự tính phát tán tại bệnh
viện hữu nghị Việt Tiệp?
Ở Hải Phòng, theo lãnh đạo
Phòng An ninh đối nội CATP, tính từ đầu năm 2020, các cơ quan chức năng đã phát
hiện, xử lý 8 vụ viên liên quan đến các hành vi vận động, truyền bá trái phép Pháp
luân công.
Cần phải thấy rằng, kể từ
ngày lập nước 2-9-1945, Nhà nước ta luôn đề cao quyền tự do, tín ngưỡng, được
thể chế hóa trong Hiến Pháp của mọi thời kỳ. Công dân có tín ngưỡng, tôn giáo ở
Việt Nam được yên tâm và an toàn hành đạo theo đúng nghĩa của một đạo giáo chân
chính và điều này trở thành một nguyên tắc hiến định, một trong những quyền cơ
bản của con người.
Các hoạt động tôn giáo, tín
ngưỡng điển hình như Phật giáo, Thiên Chúa giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo… đã
hòa vào cuộc sống xã hội, kết tụ trong cộng đồng thành khối đại đoàn kết dân
tộc. Với tinh thần “Hộ quốc, an dân”, “Tốt Đời, đẹp Đạo”, trải qua thời gian,
hoạt động tôn giáo, tín ngưỡng đã góp phần tích cực vào công cuộc dựng nước và
giữ nước, tất cả không ngoài mục tiêu phấn đấu cho một nước Việt Nam giàu mạnh,
công bằng, dân chủ và văn minh.
Nhưng ở hình thức nào, dù ở
quốc gia nào, thì các hoạt động xã hội nói chung và tự do tôn giáo, tín ngưỡng
nói riêng cũng phải được xây dựng trên tinh thần thượng tôn Pháp luật, bảo đảm
lợi ích quốc gia, dân tộc.
Tin tưởng rằng, mỗi người dân
đều phát huy trí tuệ lành mạnh, nhận thức đúng đắn để thực hiện quyền tự do của
mình trong khuôn khổ của Pháp luật, vì cuộc sống ổn định cho chính mình và cho
cả cộng đồng.
Chính vì vậy, chúng ta kiên
quyết không để những phần tử lợi dụng chính sách ưu việt ấy, để hoạt động bất
hợp Pháp, truyền bá tư tưởng huyễn hoặc, làm đảo lộn kỷ cương, luân thường, đạo
lý, gây bất ổn xã hội, tổn hại đến môi trường tôn giáo, tín ngưỡng bình đẳng đã
và đang được tạo lập, củng cố.
Nhận xét
Đăng nhận xét