Nhiều quốc gia Nam Mỹ, khi bị đô hộ, đã nói thứ tiếng của
các nước đô hộ, đó là Brazil nói tiếng Bồ Đào Nha, Argentina nói tiếng Tây Ban
Nha. Hay nói vui một chút, như Mỹ chẳng hạn, quốc gia này nói tiếng Anh, và Anh
cũng chính là một quốc gia từng đô hộ Mỹ, còn tiếng nói bản địa của Mỹ là tiếng
nói của những thổ dân da đỏ. Gần hơn một chút, người Ƥhiliρρnescoi tiếng Anh là
ngôn ngữ thứ hai, quốc gia này cũng từng bỏ phiếu xin được trở thành một bang của
Hoa Kỳ – nhưng đã bị từ chối.
Cả trăm năm
bị phương Tây đô hộ, người Việt vẫn “từ chối” tiếng Pháρ, tiếng Nhật, tiếng
Anh… Người ta thường nói vui rằng, thà nói “đ** m* mày” và cầm súng chiến đấu,
còn hơn nói mấy thứ tiếng đó.
Hơn ngàn năm
Bắc thuộc, nước Việt vẫn sống, vẫn tồn tại, vẫn không chịu là phần của Thiên
Triều, không chấp nhận nói tiếng Trung Quốc, vẫn khởi nghĩa, bị vùi dập, lại
tiếp tục khởi nghĩa, vẫn vùng lên. Và từ chối sự đồng hóa.
Rồi thêm một
ngàn năm sau nữa, trải qua bao nhiêu cuộc binh biến, các triều đại phong kiến
Việt Nam vẫn chọn cách “vừa sống chung, vừa đối đầu” với các triều đại phong
kiến Trung Quốc, vẫn hô “đánh” chứ không hô “hàng” tại mọi cuộc xâm lăng, vẫn
tuyên bố rõ rằng: “Sông núi nước Nam, vua Nam ở”. Các đời vua Việt Nam vẫn mặc
áo long bào, con dấu riêng, quân đội riêng, người Việt nói tiếng Việt, chứ
không nói tiếng Trung Quốc.
Nhà văn hóa
Phạm Quỳnh có một câu nói bất hủ: “Truyện Kiều còn, tiếng ta còn. Tiếng ta còn,
nước ta còn”. Phần vì Truyện Kiều là một tác phẩm viết bằng chữ Nôm, loại chữ
mà người Việt sáng tạo ra dựa trên chữ Hán. Ngoài ra, hoàn çảnh mà nhà văn hóa
Phạm Quỳnh nói câu đó đúng là vào lúc Việt Nam đang bị Pháρ đô hộ, văn hóa Việt
Nam gặp ƙhủng hoảng, trào lưu “Tây hóa” lan rộng, một cuộc “xâm thực” văn hóa
diễn ra.
Có nhiều
người Việt nghĩ rằng nếu ông Joe Biden nắm quyền, thì Trung Quốc sẽ rộng cửa
phát triển, vì ông Trump đánh Trung Quốc, còn ông Joe Biden thì không. Chỉ qua
một cuộc cuộc bầu cử ở tận bờ bên kia Thái Bình Dương, nhiều người Việt đã nghĩ
đến một viễn çảnh “học tiếng Trung Quốc” – ở đây có nghĩa là sợ Trung Quốc bành
trướng, sợ Trung Quốc lớn mạnh, sợ Trung Quốc phát triển, hay xa hơn, là sợ Trung
Quốc đánh Việt Nam.
Họ thực sự
đang mong muốn Mỹ có thể kìm hãm Trung Quốc.
Lê Chiêu
Thống từng cần viện nhà Thanh đem quân sang đánh Quang Trung, nhằm mục đích đòi
lại ngôi báu và đi kèm với điều đó là việc đưa nước Việt trở thành một nước phụ
thuộc vào Trung Quốc. Nguyễn Ánh cũng đã ngồi quỳ trước vua Xiêm – giờ là Thái
Lan, mong muốn Xiêm đem quân tiến đánh phía Nam nước ta, nay là khu vực Tây Nam
Bộ. Điểm chung của hai vị vua này, đều là việc bị người đương thời và hậu thế
khinh miệt, coi là “cõng rắn cắn gà nhà”.
Lương Khải
Siêu từng bút đàm với Phan Bội Châu, khuyên Phan Bội Châu không nên cầu viện
Nhật đánh Pháρ. Vì nếu việc ấy diễn ra, chỉ có Nhật thay Pháρ, còn Việt Nam thì
vẫn là một quốc gia thuộc địa. Dẫu biết so sánh là khập khiễng, nhưng về bản
chất, chuyện Phan Bội Châu nhờ “Nhật đánh Pháρ” và chuyện nhiều người Việt hiện
nay nhờ “Mỹ đánh Trung Quốc” có khá nhiều điều tương đồng.
Vậy mà, giờ
đây, nhiều thanh niên sẵn sàng mang tâm tưởng “cầu viện” Mỹ, mong Trump chiến
thắng, chỉ vì một suy nghĩ, ông Trump sẽ kìm hãm Trung Quốc.
Trên mạng xã
hội, ông Trump từng viết rằng Việt Nam là “kẻ lợi dụng” trong chiến tranh thương mại Mỹ – Trung, khiến thị trường
chứng khoán Việt Nam chìm trong sắc đỏ. Dưới thời ông Trump, Việt Nam “bị” đưa
ra khỏi danh sách các quốc gia hưởng ưu đãi của các nước phát triển. Rồi phía
Chính phủ Mỹ còn cho rằng Việt Nam đã thao túng tiền tệ trong một thương vụ
xuất khẩu lốp xe, rồi cũng từng không dưới 2 lần cho rằng Việt Nam là một kẻ
thao túng tiền tệ và liên tục đe dọa sẽ áp thuế lên hàng xuất khẩu từ Việt Nam.
Bất cứ ai là
tổng thống Mỹ, Joe Biden hoặc Trump, đều chỉ quan tâm đến lợi ích của Mỹ là
trước tiên. Mà bất cứ một đảng phái nào, dù Dân chủ hay Cộng hòa, cũng đều có
những chính sách kìm hãm Trung Quốc. Nói một cách đơn giản, phía Cộng hòa nhắm
vào kinh tế, quân sự, ngoại giao… còn phía Dân chủ thường hay sử dụng quân bài
dân chủ, nhân quyền, sắc tộc, tôn giáo…
Đúng là
trong nhiệm kỳ của ông Trump, Việt Nam phát triển hơn trông thấy, xuất khẩu và
nhập khẩu tốt hơn, vị thế cao hơn, ít bị nhòm ngó về “nhân quyền”. Nhưng, không
phải vì được cái này mà đánh đổi đi những cái khác, mà thậm chí, sự đánh đổi
này còn không đáng.
Vào đầu
tháng 7, phía chính quyền TT Trump còn trực tiếp cho rằng Việt Nam, cùng với
Trung Quốc và Đài Loan đã có những áp đặt vô lý tại Biển Đông, ảnh hưởng trực
tiếp đến lợi ích của Mỹ và đồng minh. Cũng từ những động thái gia tăng hoạt
động quân sự tại Biển Đông của Mỹ, Trung Quốc từng đưa tên lửa ra đảo Phú Lâm,
thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Và tất nhiên, phía Mỹ và TT TRump chưa
bao giờ thừa nhận chủ quyền Việt Nam tại Biển Đông, nên đừng nhầm tưởng và bợ
đít.
Cái đáng ở
đây, là việc dù bất cứ ai đắc cử, Việt Nam vẫn thể hiện mong muốn quan hệ hòa
bình, chung sống hữu nghị, lợi ích đồng đều. Và mỗi người Việt Nam, cần giữ
được “bản sắc” Việt Nam, làm bạn chứ không hòa nhập, “βắէ tay” chứ không phải “quỳ gối”.
Mình thực sự
bực mình, vì đi đâu cũng thấy những bình luận kiểu: “Nếu ông Biden trúng cử thì
kéo nhau đi học tiếng Trung Quốc là vừa” hoặc “Nếu ông Biden trúng cử thì ai
lấy lại Hoàng Sa, Trường Sa cho Việt Nam”, cái quái gì vậy?
Dù là ông
Biden lên, hay ông Trump tại vị, thì Việt Nam vẫn phải độc lập, tự chủ, tự
cường, phải tự đứng trên đôi chân của mình. Hàng ngàn năm ở cạnh Trung Quốc,
làm gì có ông tổng thống nào, mà Việt Nam vẫn bảo vệ được độc lập, chủ quyền,
vẫn có tiếng nói riêng, vẫn kết bạn với bạn bè khắp thế giới.
Người Mỹ bầu
tổng thống của họ, vì quyền lợi của họ, chứ đâu bầu tổng thống cho người Việt
Nam? Cứ đả kích chế độ Việt Nam Cộng Hòa là dựa hơi Mỹ, nhờ cậy Mỹ, nhưng với
suy nghĩ như đã nói ở trên, thì tự nhìn nhận lại bản thân xem, có gì khác gì
Việt Nam Cộng Hòa hồi trước đâu? Như vậy thì cha ông hy sinh làm gì, chiến đấu
làm gì? Từ bao giờ, mà một đám người Việt lại muốn giao phó vận mệnh dân tộc,
chủ quyền dân tộc vào tay một lãnh đạo đến từ nước ngoài như vậy? Rồi thậm chí sợ
sệt, lo lắng nếu người lãnh đạo đó không trúng cử mà lại là một người khác.
Nhận xét
Đăng nhận xét