Chuyển đến nội dung chính

Súng và công cụ hỗ trợ của Công an đâu?

          Sáng nay, báo VTC có đăng bài viết “Công an không bảo vệ được mình, làm sao bảo vệ được pháp luật”, với câu mở đầu thế này, tôi xin được phép dẫn nguyên văn:

          “Súng đâu, công cụ hỗ trợ đâu mà Cảnh sát phải Chết khi can ngăn vụ xô xát như vừa xảy ra ở Hà Nam; Công an không bảo vệ được mình, làm sao bảo vệ được pháp luật?”. “Bên cạnh sự non yếu về nghiệp vụ, họ chưa đủ dứt khoát, cương quyết khi đối mặt với kẻ vi phạm, nhất là những tên chống đối quyết liệt, hung hãn. Không mạnh tay trấn áp tội phạm trong những trường hợp này chính là tự đưa mình vào thế yếu, khiến bản thân họ gặp nguy hiểm”.

          Tôi vẫn nhớ như in cảm giác ghê tởm khi đọc bài báo của nhà báo Đào Tuấn trên báo Lao động “Cái nắm tay hay cú đá đó không phải là để dành cho dân!” năm 2016, lên án một chiến sỹ Công an khống chế một người vi phạm trật tự đường phố có hành vi chống đối.

          Khái niệm “dân” được dùng ở mọi nơi, mọi vụ việc, thay thế cho cả từ “kẻ phạm tội”, câu nói “Công an đánh dân” được hô lên trên khắp các diễn đàn, mỗi khi có việc lực lượng Công an bắt giữ người vi phạm pháp luật.

          Một bài báo kinh điển cho lối suy nghĩ dân túy, cho rằng cái nghèo là phải được ngồi trên pháp luật, lại được cả cộng đồng cổ vũ và vô tình, tước bỏ đi những vũ khí cuối cùng của người lính, đó là đôi bàn tay.

          Thử hỏi, thượng tôn pháp luật ở đâu, khi phóng viên, cộng đồng mạng luôn tìm mọi cách để tước đoạt đi những công cụ, phương tiện mà đáng lẽ người chiến sỹ Công an phải được sử dụng để thực thi nhiệm vụ của mình.

          Súng đâu, công cụ hỗ trợ đâu? Ai đã tước đoạt công cụ hỗ trợ của lực lượng Công an. Tôi nghĩ anh phóng viên hỏi câu này, nhưng cũng biết câu trả lời. Người Công an, khi đối mặt với tội phạm, hay những kẻ côn đồ, họ có muốn dùng Súng hay công cụ hỗ trợ không?

          Xin thưa là có, ai chẳng muốn bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng qua rất nhiều vụ việc cán bộ Công an bị dư luận chỉ trích vì dùng công cụ hỗ trợ, thậm chí dùng tay chân để trấn áp người vi phạm, họ xuất hiện tâm lý “ngại” khi dùng nó.

          Bởi vì šợ rằng, những hình ảnh đó nếu bị ghi lại, rồi cắt xén, đăng lên mạng với một câu chuyện xoay 180 độ, từ những người làm đúng, họ bị cả mạng xã hội lên án, bị ném đá, thậm chí gia đình bị đe dọa.

          Và tôi tin rằng, trong buổi chiều đau thương kia, nếu thượng uý, liệt sỹ Nguyễn Tuấn Minh dùng Súng, dùi cui hay chỉ là đôi tay kia để trấn áp nhóm côn đồ đang đánh nhaų, thì chỉ vài phút thôi, vài hình ảnh, video về việc Công an đánh dân sẽ được tung lên mạng, rồi một đám phóng viên lao vào hỏi: cú đánh đó không dành cho dân, ai cho phép anh dùng Súng, anh đã bắn đủ 3 phát Cảnh cáo hay chưa?

          Thậm chí, ngay cả khi anh ngã xuống, hai từ “hy sinh” còn không được dùng đến, như một sự tưởng nhớ tới anh.

         Thương anh, thương cho gia đình anh và cũng cho những người đồng đội anh đang ngày đêm hy sinh cho sự nghiệp bình yên của đất nước.

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tâm sự của một người bỏ đạo Thiên chúa

Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi.  Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng ...

LUẬN ĐIỆU ĐẾN HẸN LẠI LÊN CỦA ĐÁM KHỦNG BỐ

               Vào tháng 2, tháng 3-2001, một bộ phận đồng bào dân tộc thiểu trên địa bàn Tây Nguyên bị bọn phản động lưu vong FULRO và các thế lực thù địch xúi giục, lôi kéo, đã tham gia tụ tập đông người, gây rối, biểu tình, để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng. Trong đó có người dân làng Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Bưh, tỉnh Gia Lai. Sau này được chính quyền và các cơ quan chức năng tuyên truyền, vận đông, bà con đã nhận ra việc làm sai trái, đã cam kết không tái phạm,không nghe theo lời kẻ xấu. Vậy nhưng, ở chiều ngược lại, những kẻ lưu vong ở nước ngoài, đến hẹn lại lên đưa ra những luận điệu vu khống, xuyên tạc bản chất sự việc. Mới đây nhất, Tổ chức phản động “Người thượng vì công lý” vừa đăng hình ảnh kèm theo nội dung: “Ngày 10 tháng 03 năm 2001, chính quyền công an, bộ đội đã tấn công bao vây người dân Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai và chính quyền đã ra lệnh đốt phá nhà thờ và bắt tất cả các lãnh đạo của nhà t...

Trịnh Hữu Long - Tên phản động đội lốt Luật gia

Kẻ phản động Trịnh Hữu Long bày trò  trên luật khoa tạp chí Trịnh Hữu Long - kẻ tự dựng nên trang Luật Khoa Tạp Chí dưới sự hẫu thuẫn của tổ chức khủng bố Việt Tân nhằm tuyên truyền, xuyên tạc chống lại chế độ xã hội chủ nghĩa, Nhà nước và Nhân dân Việt Nam. Trịnh Hữu Long là ai? Trịnh Hữu Long tự nhận là luật gia-bởi luật gia đâu có giấy chứng nhận như luật sư Trịnh Hữu Long, (sinh 1986, quê quán Thanh Hóa) từng tốt nghiệp Đại học luật Hà Nội khóa 29 chuyên ngành luật kinh tế, năm 2008. Sớm có tư tưởng chống đối, Trịnh Hữu Long đã không theo những con đường như các sinh viên cùng khóa khác như luật sư, giảng viên, cán bộ cơ quan tư pháp,… mà theo con đường của những kẻ phản động. Tốt nghiệp năm 2008, với một chút khả năng “viết lách”, có thời gian từng tham gia quản trị diễn đàn của sinh viên luật và ý tưởng muốn làm giàu nhanh chóng, Trịnh Hữu Long đã nhanh chóng thay đổi lập trường và dấn thân vào con đường phản động. Hoạt động chống phá của Trịnh Hữu L...