Chiều đi làm về quá đói bụng, ghé tiệm xôi ở Nguyễn Văn Đậu. Đợi mua xôi, lấy điện thoại gọi cho đứa bạn, tự nhiên có thằng nhỏ đâu nhảy ra, làm giật cả mình:
- Chú ơi, đừng xài
điện thoại ở đây, dễ bị giật lắm.
Mình gật gù, ờ ờ...
- Con biết chú
không mua vé số đâu, nhưng nếu được, chú ủng hộ con 1 tờ thôi?
- Sao biết chú
không mua? Cho 1 tờ đi - mình bảo.
- Dạ, con cảm ơn
chú.
- Con ăn gì chưa,
chú bao con hộp xôi nha.
Nó gật đầu, lí nhí
cảm ơn.
- Cô ơi, phần xôi của
con cô tách làm đôi để trong bịch ni-lông giúp. Nó dặn chị bán xôi.
- Ăn bịch ni-lông độc
lắm - mình bảo.
- Tại nếu con xin
thêm cái hộp thì tội cô bán xôi. Con để dành cho nhỏ em cũng đang bán vé số chắc
chưa ăn gì.
- Chị, vậy cho thằng
nhỏ thêm 1 hộp nữa nha, rồi tính cho em luôn.
Thằng nhỏ cầm 2 hộp
xôi, rối rít cảm ơn rồi chạy vụt đi.
Chị bán xôi góp
chuyện:
- Nhìn vậy chớ có
lòng lắm. Hôm rồi trời mưa to, thấy người ta bị tắt máy xe, nó lao ra phụ đẩy,
cái rồi bị rớt xấp vé số xuống nước, thương gì đâu. Mười ngàn, em.
- Ủa, 3 hộp sao có
10 ngàn?
- Hổng có em tui
cũng cho nó mà. Tính hộp của em thôi.
Tự nhiên nghe mắt
cay cay... Cổ họng tôi như nghẹn lại...
Bởi vậy có bao giờ
rời Sài Gòn được đâu. Lòng tin nhiều khi đặt có thể sai, có thể đúng, có thể bị
phản bội... nhưng ở Sài Gòn muốn mất lòng tin cũng đâu có dễ!
Vui quá, tôi chợt
hát nghêu ngao một mình: “Phố thị đông, người đông đông/ Tôi như đứa nhóc lông
bông, chơi xa mà không về nhà...”
Đừng trách con người,
nên chăng trách những này nọ làm họ quay lưng lại với nhau. Đâu cần làm ông nọ
bà kia, đâu cần phải vinh hoa, phú quý... Ai đó đã nói: "làm người tử tế
trước khi làm người có học".
Nhận xét
Đăng nhận xét