Nếu tự khen mình thì đã xưa và nhiều kẻ
kêu không khách quan. Cho nên thôi thì hôm nay kể 1 câu chuyện vừa mang tính chất
cảnh giác của ngày xưa, vừa thể hiện bản chất nhân dân của Quân đội nhân dân Việt
Nam, vừa thể hiện bản chất ăn hại của quân nực Việt Nam cọng hành. Khi một bên
từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu còn một bên thì tích cực tiêu thụ
hàng nông sản của nhân dân mà không trả tiền. Và truyền thống này được kế thừa
từ những trận đi càn của giặc Pháp trước đấy.
"Bu, sống từng tuổi này rồi mà
chưa thấy chú bộ đội nào ăn xong lại để bu phải rửa bát cả".
Nguyễn Văn Chung, cựu đại tá Biệt Cách
dù của quân Ngụy Sài gòn từng kể câu chuyện bị Cộng sản bắt.
"Hồi năm 1970, nghe nói có nhiều Phi
công Mỹ bị bắt và tra tấn dã man lắm, nên trên phòng tác chiến có ra lệnh cho
anh em chúng tôi cải trang thành Bộ đội Bắc Việt rồi nhảy dù xuống Thái Nguyên,
rồi từ đó lần về Hà Nội tìm cách cứu tù binh Mỹ, ngày 28 tháng 3 chúng tôi đổ bộ
thuận lợi không ai biết, từ đó đi theo bản đồ hơn 4 ngày đường thì về tới Vĩnh
Phúc, phần vì để giữ bí mật, phần vì để thám thính nên chúng tôi cứ đi lặng lẽ
tắt qua các cánh đồng.
Đến hôm 1/4 thì chúng tôi mệt và đói,
chúng tôi mò vào nhà một cụ già xin cơm ăn, vì chúng tôi biết ở Bắc Việt quân với
dân sống lẫn với nhau.
Cụ già đó đón tiếp bọn tôi rất nhiệt
tình vì tưởng bọn tôi là bộ đội. Bà lúi húi nấu cơm, tụi tôi tranh thủ ngả
lưng. Một lát sau, cơm chín bà cụ gọi tụi tôi dậy ăn cơm. Ăn cơm xong tụi tôi
đi tiếp được gần 1 đoạn đến đầu làng thì bị bắt. Chúng tôi lúc đó rất hoang
mang, không biết sao bị lộ, một lính Bắc Việt tỏ ra khá bất ngờ hỏi cụ già là:
Trông chúng nó không khác gì Bộ đội thực thụ, sao cụ biết là Biệt kích.
Bà ấy thành thực trả lời:
- Bu sống từng tuổi này rồi mà chưa thấy
chú bộ đội nào ăn xong lại để bu phải rửa bát cả thế nên, tụi nó chỉ có là lính
Ngụy thôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét