Mấy hôm trước, bà Nataliya Zhynkina – đại
diện lâm thời của Ukraine tại Việt Nam có đăng đàn phát biểu, mong muốn Việt
Nam đừng giữ trạng thái trung lập nữa mà hãy đứng ra lên tiếng lên án hành vi
“xâm lược” của Nga với Ukraine. Rằng: “Việt Nam là nước nhỏ, cần dựa vào luật
pháp quốc tế.”
Và khi LHQ ra nghị quyết yêu cầu Nga ngừng
vũ lực ở Ukraine và rút quân. Có 141 quốc gia bỏ phiếu thuận, 5 quốc gia phản đối
, 35 quốc gia bỏ phiếu trắng, trong đó có Việt Nam – bà cô này đã thất vọng ra
mặt lên tiếng: “Việt Nam ơi, quê hương thứ 2 của tôi ơi, tôi rất thất vọng!”
Này Nataliya Zhynkina, nếu bà xem Việt
Nam như quê hương thứ 2 của mình, sao lại không biết về lịch sử của dân tộc
chúng tôi cơ chứ!
Việt Nam chúng tôi là nước “nhỏ”, cần
phải dựa vào luật pháp quốc tế ư? Vậy tôi hỏi bà, luật pháp quốc tế đã ở đâu
vào những năm 70-80 của thế kỷ trước, khi Khmer đỏ thực hiện chính sách diệt chủng
tàn sát gần 2 triệu người dân Campuchia. Và khi quân đội nhân dân Việt Nam mở
cuộc phản kích tự vệ cứu người dân Campuchia thoát nạn diệt chủng, giúp đất nước
Chùa Tháp hồi sinh, thì Liên Hiệp Quốc đã làm gì?
Xin thưa, đó là tổ chúc bù nhìn này chẳng
những nhắm mắt làm ngơ trước sự thật, không lên án tội ác tày trời của Khmer đỏ
mà thậm chí lên án VN xâm lược Campuchia, hùa theo Mỹ và trung Quốc cấm vận Việt
Nam.
Tòa án quốc tế ư? Hội đồng bảo an ư? Để
tôi kể cho bà nghe một câu chuyện. Nhà báo kỳ cựu người Anh Max Hastings, viết
trong cuốn 'Vietnam: An Epic Tragedy', đã từng tâm sự: “Tôi từng hỏi Bộ trưởng
Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch rằng tại sao khi bị Khmer Đỏ tấn công biên giới Tây
Nam vào cuối năm 1978, Việt Nam không tố cáo sự việc này ra Liên Hiệp Quốc mà lại
tấn công Campuchia.
Nguyễn Cơ Thạch khi ấy đã nói rằng:
- Vì chúng tôi không coi trọng Liên Hợp
Quốc như các ngài.
- Tại sao thế?
- Vì trong 40 năm qua, chúng tôi đã bị
4 trong 5 thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc xâm lược”
Vâng, 4/5 thành viên thường trực của Hội
đồng bảo an từng xâm lược Việt Nam chúng tôi, và đều bị chúng tôi đánh bại. Việt
Nam chúng tôi “nhỏ bé” như vậy đấy, bà Nataliya Zhynkina ạ!
Thật ra, Việt Nam bỏ phiếu trắng trong
nghị quyết vấn đề xung đột Nga – Ukraine, nó không đồng nghĩa với việc ủng hộ
cuộc chiến của Nga, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc Việt Nam chúng tôi – một
nước XHCN lấy tư tưởng Marx-Lenin làm cương lĩnh sẽ không bao giờ sát cánh cùng
một quốc gia tráo trở, dẫm đạp lên các giá trị cộng sản.
Chiến tranh luôn là mất mát, là thương
đau, làm chai sạn tâm hồn, kết nên những thù hằn cay độc. Chỉ những tên lính
đánh thuê lưu manh, vô học cùng lũ lái súng Tư Bản và đám sài lang Đế quốc mới
mong mỏi chiến tranh mà thôi.
Nataliya Zhynkina ạ, chúng tôi không ủng
hộ chiến tranh mà ngược lại. Chính vì từng trải qua thương đau bởi vết thương
chiến tranh, nên Việt Nam chúng tôi thực sự xót thương với nỗi đau người
Ukraine phải gánh chịu do các quyết định sai lầm và ngu ngốc từ chính phủ bù
nhìn của Zelensky. Nói ra không phải là kể khổ, nhưng những gì mà người Ukraine
đã từng phải hứng chịu chỉ bằng một góc nhỏ so với những gì mà Mỹ - đồng minh danh
nghĩa của Ukraine từng gây ra cho đất nước Việt Nam chúng tôi.
Cứ cho Việt Nam là một nước nhỏ đi,
nhưng quốc gia ấy chưa bao giờ khuất phục trước bất kỳ một thế lực nào. Trong
khi nhiều dân tộc khác khom lưng quỳ gối, chịu làm công dân hạng 2 ngay trên đất
nước mình, nhưng Việt Nam chúng tôi thì khác. Chúng tôi đã từng chịu cảnh bị đô
hộ, dân chúng tôi từng sống cảnh nô lệ, nhưng sục sôi trong tâm can là ý chí
quyết không bao giờ khuất phục.
“Đất nghèo nuôi những anh hùng – Từ
trong gian khổ lại vùng đứng lên.” Thế nên đất nghèo nước nhỏ ấy tuy đã từng bị
chà đạp, nhưng luôn quyết lau sạch vết nhơ, kể cả phải đổ máu, “Dù phải đốt
cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập”, như lời hiệu
triệu non sông của Hồ Chủ Tịch vĩ đại.
Bao nhiêu máu xương đã đổ, thật nhiều
nước mắt đã rơi, hàng triệu xác thân đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường nhưng nụ
cười sẽ mãi là bất tử, bởi cha ông chúng tôi đã chiến đấu vì lý tưởng cao đẹp,
vì độc lập dân tộc.
Cứ cho Việt Nam là một nước nhỏ đi, ấy
nhưng nhìn lại Ukraine đi. Trong khi nguyên thủ quốc gia Việt Nam chúng tôi
hiên ngang sải bước cùng các lãnh đạo hàng đầu thế giới, thì Tổng thống Ukraine
sang thăm Mỹ mà không kèn không trống, không người tiếp đón, không có lịch hẹn
gặp J.Biden mà phải chờ triệu kiến.
Nataliya ơi, xin tặng bà một câu của chủ tịch Hồ Chí Minh, lãnh tụ
vĩ đại của đất nước chúng tôi: “Một dân tộc không tự lực cánh sinh mà cứ ngồi
chờ dân tộc khác giúp đỡ thì không xứng đáng được độc lập.” Ukraine đang vỗ ngực
tự xưng mình là đồng minh của Mỹ, nhận sự bảo kê và giúp đỡ từ Mỹ. Nhưng thực tế
là đồng minh hay chư hầu đây?
Thực tế thì Mỹ nào có xem Ukraine vào mắt.
Chưa kể kinh tế Ukraine đang như bong bóng xà phòng sắp tan vỡ đến nơi, thì những
cường quốc kinh tế mang danh là “Đồng minh của Mỹ” như Nhật Bản, Hàn Quốc làm
gì thực sự có chủ quyền. Nhìn sang Hàn Quốc xem, thử hỏi tại sao hội nghị thượng
đỉnh liên Triều lại là gặp gỡ giữa cựu tổng thống Mỹ D.Trump và Chủ tịch Kim của
Triều Tiên, mà tổng thống Hàn Quốc còn bận đi chơi? Bà nhìn sang Nhật Bản xem,
thử hỏi tại sao người Nhật lại trở thành công dân hạng II ngay trên đất nước
mình, rồi khi Nhật tranh chấp đảo Điếu Ngư với Trung Quốc lại phải xin ý kiến
chỉ đạo từ Mỹ?
Bà là người Ukrane, lại là quan chức
ngoại giao, chắc bà thừa hiểu suốt 8 năm sau đảo chính Maidan 2014, đất nước
Ukraine của bà đã từng làm những gì, đúng không? Chính phủ ấy đã chối bỏ cội
nguồn, phủ nhận văn hóa truyền thống, phá hủy di tích Xô viết, không biết trân
trọng máu xương của cha ông đi trước – vậy thì nhà nước ấy không đáng để cho Việt
Nam chúng tôi ủng hộ.
Bà luôn hô hào mình từng yêu Việt Nam,
xem Việt Nam là quê hương thứ 2, nhưng có lẽ bà chỉ giỏi hô khẩu hiệu. Bà chưa
từng tìm hiểu xem lịch sử Việt Nam chúng tôi ra sao.
Ừ, thì cứ cho là Việt Nam chúng tôi bé
nhỏ, chúng tôi nghèo nàn lạc hậu đi. Nhưng bà đã bao giờ chịu tìm hiểu đất nước
ấy dân tộc ấy đã trải qua những gì chưa. Bà đã bao giờ tìm hiểu xem, bầu trời lịch
sử của Việt Nam có bao nhiêu những ánh sao, hàng ngàn năm phát triển có biết bao
những anh hùng chưa?
Bà, sẽ không bao giờ hiểu nổi tại sao
có những Trần Bình Trọng “thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc”,
chứ không như Tổng thống Zelensky của nước bà sẵn sàng khom lưng quỳ gối xin viện
trợ. Vậy nên, Việt Nam chúng tôi mới có thể đánh đuổi được những gã đế quốc
hùng mạnh nhất thế giới cút khỏi đất Việt, mới làm nên những “chiến thắng lừng
lẫy năm châu chấn động Địa Cầu” khiến toàn thế giới sửng sốt về một Việt Nam nhỏ
bé mà kiên gan.
"Giữa bầu trời lịch sử muôn triệu ánh
sao xa
Trong dân gian vạn thuở, ấy muôn triệu
đóa hoa!"
Trăm năm đêm trường nô lệ dưới ách cai
trị của Thực dân Pháp, Việt Nam cởi bỏ xiềng gông vào một ngày thu tháng tám rực
rỡ sao vàng. 9 năm gian khó làm nên một chiến thắng Điện Biên thần kỳ, “lừng lẫy
năm châu chấn động Địa Cầu”. 30 năm trường chính gian khổ, nghẹn ngào tiếng nức
nở và dậy đất tiếng hùng ca, đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào. Rồi kế đó là
chặng hành trình bôn ba vất vả gian lao, Việt Nam chúng tôi đuổi bè lũ Trung Quốc
cút về nước trong chiến tranh biến giới phía Bắc 1979, suốt bao năm làm nhiệm vụ
quốc tế giúp nhân dân Campuchia thoát khỏi họa diệt chủng Polpot khi cả thế giới
đã quay lưng. Gần 20 năm bị cấm vận, bị cả thế giới cô lập nhưng chỉ trong gần
30 năm mở cửa, Việt Nam đã bứt tốc thần kỳ, ngoạn mục như Phù Đổng vươn vai.
Giờ nhìn những tòa nhà chọc trời, nhìn
về quy mô nền kinh tế, nhìn về các thành tựu đã, đang và sắp đạt được, chẳng mấy
ai dám nghĩ chỉ mấy chục năm trước thôi, Việt Nam còn là một đất nước nghèo
khó. Tất nhiên, quy mô nền kinh tế Việt Nam còn thua Nhật, Hàn … và nhiều cường
quốc khác, song chúng tôi tự hào có một chế độ chính trị ổn định, thực sự có độc
lập tự chủ.
Việt Nam chúng tôi đã hiên ngang ngẩng
cao đầu trong nhiều thập kỷ. Chúng tôi đã chiến đấu, và chiến thắng, đối đầu và
thách thức những kẻ thù hùng mạnh nhất trên trái đất. Chúng tôi đã xây dựng lại
đất nước theo nghĩa đen từ đống tro tàn, và thực sự xây dựng được một Việt Nam
ngày càng đàng hoàng hơn, to đẹp hơn. Trong quá trình đó, hàng triệu sinh mạng
đã mất, nhưng hàng triệu người trẻ khác lại tiếp tục tiến lên, đất nước này đã
tìm cách đoàn kết và đang từng ngày đoàn kết; thế là Việt Nam đã trở nên mạnh mẽ
như thép và chiến thắng mọi âm mưu chống phá của kẻ thù.
Việt Nam chúng tôi như thế đấy,
Nataliya Zhynkina ạ!
Nhận xét
Đăng nhận xét