Chuyển đến nội dung chính

NHÌN THẲNG-NÓI THẬT: QUYỀN LỰC “KHỔNG LỒ”, TRÁCH NHIỆM “TÍ HON”

“Trách nhiệm” được hiểu theo nghĩa chung nhất là “việc phải làm, việc phải gánh vác, việc phải nhận lấy về mình”. Mỗi chức danh cán bộ đều có quyền lực, quyền uy nhất định.

Nhưng quyền lực chỉ được thể hiện, phát huy hiệu lực, hiệu quả và mang tính nhân văn khi người sử dụng, thừa hành quyền lực đó phải bảo đảm trách nhiệm cá nhân tương xứng với vị trí, chức trách được ủy quyền.

Tuy nhiên, thời gian qua, vì nhận thức không thấu đáo, hành xử không đúng mực về hai chữ “trách nhiệm” nên một bộ phận cán bộ đã tự mình hại mình!

Làm cán bộ lãnh đạo, ai cũng có vẻ thuộc làu làu nguyên tắc tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách. Tập thể ở đây là ban thường vụ và cấp ủy. Trong các tổ chức, cơ quan, đơn vị, địa phương, “ông thường vụ” có quyền hành to lắm. “Ông” có quyền chỉ đạo, cho ý kiến và nhiều khi quyết định những vấn đề hệ trọng như: Nhân sự, tài chính, dự án đầu tư kinh tế... của cơ quan, địa phương mình. Những chủ trương, quyết sách đó nếu đúng đắn, phù hợp, mang lại hiệu quả thì nhân dân được nhờ. Nhưng những quyết sách đó có bất cập, sai sót, kém hiệu quả thì lỗi này thường bị quy là do tập thể lãnh đạo, chứ đâu phải lỗi cá nhân! Đó là thái độ đùn đẩy trách nhiệm.

Quy trình bổ nhiệm cán bộ, tuyển dụng nhân sự do ban thường vụ, cấp ủy thông qua, nhưng ký quyết định bổ nhiệm lại là cá nhân người đứng đầu. Nếu cán bộ được bổ nhiệm bảo đảm đủ điều kiện, tiêu chuẩn về trình độ, năng lực, kinh nghiệm, tuổi tác và được dư luận “tâm phục, khẩu phục” thì không sao. Còn nếu cán bộ chưa đủ độ chín; tuổi tác, kinh nghiệm và năng lực chưa tương xứng với vị trí được giao, lại bị dư luận phê phán và sau đó bị cơ quan chức năng cấp trên bãi bỏ quyết định bổ nhiệm trước đó, thì người đứng đầu lại “thanh minh, thanh nga” rằng quyết định nhân sự đúng sai đều do thường vụ thông qua, chứ bản thân họ cũng chỉ có một lá phiếu như các ủy viên thường vụ khác. Đó là biểu hiện thoái thác trách nhiệm cá nhân.

Tự thân cán bộ lãnh đạo không có quyền lực, mà đó là quyền lực của nhân dân, của tập thể ủy quyền, giao cho, nhưng nhiều người cứ ảo tưởng đó là quyền của riêng mình, thế nên lúc nào cũng nghĩ mình như “ông vua con”, tự tạo cho mình “lãnh địa riêng, tài sản riêng” theo kiểu “anh hùng nhất khoảnh”, rồi tự do tung hoành, thậm chí “tác oai, tác quái”, làm biến dạng, méo mó quyền lực công. Nếu cán bộ thể hiện trách nhiệm với đất nước, cộng đồng, tập thể thì ít, mà lại vun vén, co kéo lợi ích cho cá nhân thì nhiều, đó là hành vi vô trách nhiệm.

Hai chữ “trách nhiệm” nói thì dễ, nhưng thể hiện hiệu quả, triệt để trong công tác lãnh đạo, quản lý lại không đơn giản như người ta thường nghĩ. Tình trạng đua nhau đưa “con ông cháu cha” vào bộ máy công quyền; thi nhau “chạy” những dự án kinh tế béo bở để rồi gây thất thoát hàng nghìn tỷ đồng của Nhà nước; vấn nạn “mua quan bán chức” và mối quan hệ thân hữu quan chức-doanh nghiệp thiếu lành mạnh... nổi cộm thời gian gần đây bị dư luận lên án, là sự tích hợp từ nhiều lý do, nhưng có một lý do không thể xem thường là nhiều nơi, nhiều chỗ đã lơ là, buông lỏng trách nhiệm giám sát, kiểm soát quyền lực của tập thể lãnh đạo và cá nhân người đứng đầu.

Lỗ hổng này nếu không được “vá” bằng một cơ chế trách nhiệm đến nơi đến chốn thì tình trạng đùn đẩy, trốn tránh, đổ vấy và thoái thác trách nhiệm của một bộ phận quan chức sẽ còn tiếp tục xảy ra, kéo theo biết bao hệ lụy khôn lường và ảnh hưởng đến sự an nguy của Đảng và chế độ. Mặt khác, nếu một bộ phận quan chức vẫn tự cho mình được hưởng “cái quyền to”, nhưng lại thể hiện “trách nhiệm nhỏ” trong thừa hành việc công; hoặc để cái bóng quyền lực khuếch trương như người “khổng lồ”, mà cán bộ lại thể hiện trách nhiệm với dân, với nước nhỏ con như “tí hon” thì nguy cơ thoái hóa, biến chất, thậm chí dẫn tới “thân bại danh liệt” là khó tránh khỏi.

Nhiều quan chức, kể cả quan chức cấp cao sở hữu quyền lực “nổi đình nổi đám” một thời nay đã bị “đứt gánh giữa đường” và vướng vòng lao lý, chắc hẳn ít nhiều sẽ thức tỉnh những quan chức nào đó đang tự nhập nhằng, bào mòn, mọt ruỗng trách nhiệm chân chính của người cộng sản!

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tâm sự của một người bỏ đạo Thiên chúa

Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi.  Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng ...

LUẬN ĐIỆU ĐẾN HẸN LẠI LÊN CỦA ĐÁM KHỦNG BỐ

               Vào tháng 2, tháng 3-2001, một bộ phận đồng bào dân tộc thiểu trên địa bàn Tây Nguyên bị bọn phản động lưu vong FULRO và các thế lực thù địch xúi giục, lôi kéo, đã tham gia tụ tập đông người, gây rối, biểu tình, để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng. Trong đó có người dân làng Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Bưh, tỉnh Gia Lai. Sau này được chính quyền và các cơ quan chức năng tuyên truyền, vận đông, bà con đã nhận ra việc làm sai trái, đã cam kết không tái phạm,không nghe theo lời kẻ xấu. Vậy nhưng, ở chiều ngược lại, những kẻ lưu vong ở nước ngoài, đến hẹn lại lên đưa ra những luận điệu vu khống, xuyên tạc bản chất sự việc. Mới đây nhất, Tổ chức phản động “Người thượng vì công lý” vừa đăng hình ảnh kèm theo nội dung: “Ngày 10 tháng 03 năm 2001, chính quyền công an, bộ đội đã tấn công bao vây người dân Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai và chính quyền đã ra lệnh đốt phá nhà thờ và bắt tất cả các lãnh đạo của nhà t...

Trịnh Hữu Long - Tên phản động đội lốt Luật gia

Kẻ phản động Trịnh Hữu Long bày trò  trên luật khoa tạp chí Trịnh Hữu Long - kẻ tự dựng nên trang Luật Khoa Tạp Chí dưới sự hẫu thuẫn của tổ chức khủng bố Việt Tân nhằm tuyên truyền, xuyên tạc chống lại chế độ xã hội chủ nghĩa, Nhà nước và Nhân dân Việt Nam. Trịnh Hữu Long là ai? Trịnh Hữu Long tự nhận là luật gia-bởi luật gia đâu có giấy chứng nhận như luật sư Trịnh Hữu Long, (sinh 1986, quê quán Thanh Hóa) từng tốt nghiệp Đại học luật Hà Nội khóa 29 chuyên ngành luật kinh tế, năm 2008. Sớm có tư tưởng chống đối, Trịnh Hữu Long đã không theo những con đường như các sinh viên cùng khóa khác như luật sư, giảng viên, cán bộ cơ quan tư pháp,… mà theo con đường của những kẻ phản động. Tốt nghiệp năm 2008, với một chút khả năng “viết lách”, có thời gian từng tham gia quản trị diễn đàn của sinh viên luật và ý tưởng muốn làm giàu nhanh chóng, Trịnh Hữu Long đã nhanh chóng thay đổi lập trường và dấn thân vào con đường phản động. Hoạt động chống phá của Trịnh Hữu L...