Cách đây 48 năm, vào lúc 11 giờ 30 phút
ngày 30/4/1975, lá cờ của Mặt trận dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam đã tung
bay trên nóc Dinh Độc Lập, đánh dấu giờ phút thiêng liêng của dân tộc Việt Nam,
kết thúc vẻ vang cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước kéo dài 21 năm (1954 -
1975). Kể từ đó, ngày 30-4 hằng năm trở thành ngày lễ chính thức của nhân dân
Việt Nam, được đặt tên là Ngày Chiến thắng, hoặc Ngày Giải phóng miền Nam, thống
nhất đất nước.
Gần nửa thế kỷ qua, ngày 30/4 đã trở
thành ngày hội thống nhất non sông gấm vóc, ngày tự hào về truyền thống vẻ vang
của dân tộc Việt Nam. Thế nhưng với các thế lực thù địch và một số đối tượng cơ
hội chính trị thì ngày 30/4 lại là ngày “hằn học”, ngày “bực tức”, ngày “thù hận”.
Đã thành thông lệ từ nhiều năm nay, cứ gần đến ngày lễ Chiến thắng, một số đối
tượng chống cộng cực đoan ở hải ngoại lại tung ra các bài viết, trả lời phỏng vấn
với cách nhìn sai lệch, xuyên tạc lịch sử về ngày 30/4/1975. Họ gọi cuộc chiến
tranh do đế quốc Mỹ tiến hành ở Việt Nam giai đoạn 1954 - 1975 là “cuộc nội chiến
giữa hai miền Nam - Bắc”; gọi ngày 30/4/1975 là “Ngày quốc hận” và tháng 4/1975
là “Tháng tư đen”…
Năm nay, vẫn “trung thành” với các âm
mưu thâm độc, nhưng các thế lực thù địch và một số phần tử cơ hội chính trị có
vẻ “đổi mới” hơn về phương thức chống phá, chúng lợi dụng mạng xã hội, mạng
Internet để đưa những thông tin sai lệnh, xuyên tạc sự thật lịch sử, “vẽ” ra viễn
cảnh “nếu không có ngày 30/4/1975”… Nguy hiểm hơn, một số đối tượng còn xúi giục
những người trẻ tuổi ở Việt Nam đấu tranh “đòi tự do dân chủ” theo viễn tưởng
phương Tây, từ đó làm giảm niềm tin vào chế độ, đòi “đa nguyên, đa đảng”…
Có lẽ chúng không biết hoặc cố tính
không muốn biết sự thật lịch sử Việt Nam trong thế kỷ XX. Sau Chiến thắng lịch
sử Điện Biên Phủ (tháng 5/1954), thực dân Pháp buộc phải ký Hiệp định Genevơ.
Theo nội dung Hiệp định, vĩ tuyến 17 được coi là ranh giới tạm thời chia đôi đất
nước ta. Ranh giới ấy lẽ ra đã được xóa bỏ, hai miền Nam-Bắc ruột thịt có thể
đã được thống nhất chỉ sau hai năm bằng một cuộc Tổng tuyển cử phổ thông đầu
phiếu vào tháng 7/1956. Thế nhưng đế quốc Mỹ với âm mưu muốn thế chân thực dân
Pháp ở miền Nam đã phá đi cơ hội thống nhất non sông lúc ấy. Chính quyền Ngô
Đình Diệm-tay sai của đế quốc Mỹ biết không thể có cơ hội chiến thắng một cách
đàng hoàng, hợp pháp qua cuộc Tổng tuyển cử trên cả nước trước Chính phủ Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa của Chủ tịch Hồ Chí Minh được lòng dân. Vì thế, dưới sự hậu
thuẫn của Mỹ, chính quyền tay sai Ngô Đình Diệm đã giành quyền thống trị miền
Nam bằng vũ lực, sú.ng đ.ạn, máy ch.ém, s.át h.ại d.ã m.an hàng vạn đồng bào, tạo
ra những cuộc bắt bớ, gi.ết h.ại tín đồ Phật giáo, gây mâu thuẫn dân tộc, tôn
giáo. Với việc dựng lên chính quyền Ngô Đình Diệm, Mỹ đã thi hành ở Việt Nam chủ
nghĩa thực dân kiểu mới. Khi nhận thấy Ngô Đình Diệm không còn phù hợp với
chính sách của mình, Mỹ lập tức dàn xếp một cuộc đảo chính, ti.êu d.iệt cả hai
anh em Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu, dựng lên tại miền Nam Việt Nam một chính
thể khác phục vụ trung thành hơn cho lợi ích của Mỹ tại Việt Nam.
Dưới sự chỉ đạo của Mỹ, cùng với quân Mỹ,
quân đội ngụy quyền Sài Gòn đã thực hiện nhiều chiến dịch thảm sát đồng bào miền
Nam. Kể cả khi Mỹ đưa quân trực tiếp tham chiến, hay sau khi quân Mỹ phải rút
phần lớn lực lượng khỏi miền Nam Việt Nam theo Hiệp định Paris vào năm 1973 thì
bản chất của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của quân và dân ta dưới sự
lãnh đạo của Đảng vẫn không thay đổi. Tại Việt Nam từ năm 1954 đến 1975, thực
chất chỉ có một Nhà nước chính danh của dân tộc Việt Nam tồn tại, đó là Nhà nước
Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, được khai sinh ngày 02/9/1945 sau cuộc Cách mạng Tháng
Tám lịch sử. Bộ máy quản lý Nhà nước đó đã được Quốc hội nước Việt Nam Dân chủ
Cộng hòa bầu chọn. Các đại biểu Quốc hội khóa I được cử tri cả nước tín nhiệm bầu
ra trong cuộc Tổng tuyển cử vào ngày 06/01/1946. Còn cái gọi là “Chính phủ Việt
Nam cộng hòa” không phải là một chính quyền hợp pháp, hợp đạo lý, hợp lòng dân
mà chỉ là tay sai cho đế quốc Mỹ.
Đến đầu năm 1973, sau khi thua đau trên
chiến trường, chịu sức ép của dư luận trong nước và quốc tế bởi đang thực hiện
một cuộc chiến tranh phi nghĩa, đế quốc Mỹ buộc phải ký Hiệp định Paris, rút
quân khỏi nước ta. Nhưng Mỹ vẫn để lại một đội ngũ cố vấn hùng hậu, vẫn viện trợ
quân sự để tiếp tục biến chính quyền “Việt Nam cộng hòa” thành con rối trong
tay Mỹ. Như thế, cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của nhân dân ta không phải
là một cuộc nội chiến giữa hai miền Nam-Bắc của Việt Nam như luận điệu xuyên tạc
của các thế lực thù địch. Mà đó là cuộc kháng chiến chính nghĩa của toàn thể
dân tộc Việt Nam, nhân dân Việt Nam trước sự xâm lược của đế quốc Mỹ và đánh đổ
bè lũ tay sai của Mỹ, kết thúc thắng lợi bằng Chiến thắng 30/4/1975.
Chiến thắng 30/4/1975 là thắng lợi to lớn
nhất, trọn vẹn nhất, vĩ đại nhất trong hành trình thực hiện mục tiêu cách mạng
do Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo; là trang sử hào hùng và chói lọi
trong lịch sử hàng nghìn năm của dân tộc. Nếu không có Chiến thắng 30/4/1975,
chúng ta không thể có công cuộc đổi mới hiện nay, không có điều kiện để tập
trung tiến hành công nghiệp hóa, hiện đại hóa và đạt được những thành tựu to lớn,
có ý nghĩa lịch sử trong gần 50 qua./.
Nhận xét
Đăng nhận xét