Chuyển đến nội dung chính

“NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI” & “TÔI XA HÀ NỘI “ !

Là người Hà nội chắc hẳn ai cũng biết và đã từng nghe bài hát này của Nhạc sỹ Anh Bằng đó là bài “Nỗi lòng người đi” và cũng như một bài hát khác tương tự đó là bài hát “Tôi xa Hà nội” của tác giả Khúc Ngọc Chân. Và đã có rất nhiều ý kiến tranh cãi về tác giả của hai bài hát thực ra là một này. Thuở đó, thanh niên Hà nội khi chuẩn bị xa nhà, xách valy lên đường lúc chia tay thường vang lên câu hát trong tim, thấm đẫm tình bạn với những giọt lệ ướt nhoè mi mắt của những cô bạn gái quyến luyến bịn rịn lúc chia tay... “Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu Bao nhiêu mộng đẹp yêu đương thành khói bay theo mây chiều... Hà Nội ơi ! Nào biết ra sao bây giờ Ai đứng trông ai bên hồ Khua nước trong như ngày xưa...” Vậy ai mới là tác giả của bài hát với những ca từ và giai điệu đẹp lãng mạn, làm cho bao nhiêu người say đắm, bao nhiêu người hát và rất nhiều người vẫn được cho là nhạc phẩm đầu tay với bài hát “Nỗi lòng người đi” của Nhạc sĩ Anh Bằng, phổ thơ Nguyễn Bính..? Nhưng cũng có rất nhiều người cho rằng bài hát “Nỗi lòng người đi” lại có một cái tên khác và của một nhạc sĩ khác..! Đó là chính là của ông Khúc Ngọc Chân, người đã từng chơi cello ở Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam, chính ông là tác giả của bài hát với cái tên đầu tiên là “Tôi xa Hà Nội”. Khúc Ngọc Chân sinh năm 1936 tại phố Tô Tịch Hà Nội. Khi ông Chân bước vào tuổi thanh xuân vào khoảng trước năm 1954, giai đoạn cuối của thời kỳ thực dân Pháp. Để trốn lính, gia đình đã nhờ người thân xin cho ông vào làm nghề sửa chữa máy vô tuyến điện ở  Hà Nội. Ngoài ra ông Chân có đi học đàn của thầy Wiliam Chấn ở gần hồ Tây. Ở đây ông Chân đã quen với một thiếu nữ Hà Nội tên là Nguyễn Thu Hằng kém ông hai tuổi và họ đã có một mối tình đầu thật đẹp và thơ mộng với nhau... Sau giải phóng Thủ đô 1954 do hoàn cảnh chính trị thay đổi, có chiều hướng chia cắt hai miền và được biết gia đình người yêu đã xuống Hải Phòng để chờ di cư vào Nam. Ông đã xuống Hải Phòng với mục đích để tiễn nàng xuống tàu. Những ngày đó, với cây guitar luôn mang theo bên mình, Khúc Ngọc Chân đã viết bài hát “Tôi xa Hà Nội “ tại khách sạn Cầu Đất ở Hải Phòng. Ông viết lại những suy nghĩ và nỗi buồn chia ly với người yêu trong những ngày tháng sắp phải xa nhau. Những ngày ngắn ngủi còn lại bên nhau ở Hải Phòng, họ đã yêu nhau và thề hẹn sẽ tìm gặp lại nhau ở Sài Gòn.  Trong bối cảnh tiễn đưa người yêu di cư vào Nam đó, Khúc Ngọc Chân và nàng cùng xuống một chiếc thuyền con ở bến Bính Hải phòng để đi ra ngoài khơi nơi tàu lớn đậu ngoài cửa biển. Và với cây đàn guitar trên chiếc thuyền con bồng bềnh, ông đã hát bài “Tôi xa Hà Nội” cho người yêu của mình nghe trước lúc biệt ly. Một cảnh tượng chia tay thật lãng mạn và xót xa thật khó cầm lòng giữa kẻ đi và người ở lại, một mối tình đầu day dứt cùng với giai điệu đượm buồn não nùng của bài hát. Sau đó Khúc Ngọc Chân trở lại Hà Nội, nhưng nỗi nhớ người yêu thì không thể nào nguôi ngoai trong những đêm trường cô đơn và khắc khoải. Còn cô người yêu khi vào đến Sài Gòn, với khả năng văn nghệ và vẻ đẹp của mình cô đã hát cho một quán bar. Và dĩ nhiên cả khúc “Tôi xa Hà nội” của người yêu hát tặng lúc chia tay là bài hát mà cô thích nhất để hát, để nhớ chàng, hát để chia sẻ với bao người khác có tâm trạng nhớ nhung của mình. Và đương nhiên, ca khúc hay như thế đã dễ dàng được nhiều người biết đến và trong số những người đó có một Nhạc sĩ trẻ có tên là Anh Bằng. Lại nói về ông Chân ở lại Hà Nội, đến năm 1956 ông vào học đàn cello ở Trường Âm nhạc Việt Nam, sau khi tốt nghiệp thì về công tác tại Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam. Cho đến ngày thống nhất đất nước, khi Dàn nhạc Giao hưởng vào biểu diễn ở Sài Gòn khi vừa giải phóng, ông Chân đã đi tìm người yêu và biết được tin người yêu đã mất vì mắc bệnh hiểm nghèo vào năm 1969. Bởi thế, đây cũng chính là lý do tại sao mà đến lúc đó ông vẫn không hiểu được vì sao Nhạc sỹ Anh Bằng lại biết đến bài hát “Tôi xa Hà nội” của ông. ————- Nhạc sỹ Anh Bằng tên khai sinh là Trần An Bường. Ông sinh năm 1925 tại Ninh Bình. Ông học trung học tại Hà Nội trước khi di cư vào Nam. Và khi tình cờ nghe được ca khúc “Tôi xa Hà Nội” này cùng với khả năng âm nhạc của mình, ông thấy rất hợp với tâm trạng của những thanh niên vừa phải xa Hà Nội mới di cư vào Sài Gòn lúc đó và ông đã sửa thành nhịp 4/4 theo điệu slow, đổi tên bài hát thành “Nỗi lòng người đi”. Còn về ca từ, Anh Bằng đã khéo léo gắn vào đó một cái tên của một nhà thơ tình nổi tiếng đó là Nguyễn Bính. Trong bài “Nỗi lòng người đi” Nhạc sỹ Anh Bằng có sửa vài chỗ thí dụ như câu : “Khua nước chơi như ngày xưa” thành : “Khua nước trong như ngày xưa”. Hay là ở bài “Tôi xa Hà nội” của Khúc Ngọc Chân viết: “Mộng với tay cao hơn trời Ai nhắn thay tôi đôi lời”. Thì Anh Bằng sửa lại là : “Tôi hái hoa tiên cho đời”. ———— Đó chính là số phận và nguồn gốc cũng như tác giả của hai bài hát “Nỗi lòng người đi” của nhạc sỹ Anh Bằng và bài “Tôi xa Hà Nội” của ông Khúc Ngọc Chân, mà cho đến nay rất nhiều người vẫn lầm tưởng vì sự giống nhau. Nhưng đáng tiếc cho cái tác phẩm đầu tay với bài hát “Nỗi lòng người đi” của Nhạc sỹ Anh Bằng nổi tiếng một thời, dậy sóng ở khắp nơi trên đất Sài gòn lại là một copie của một người khác.

Mời các bạn nhấn vào link để nghe bài hát :





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tâm sự của một người bỏ đạo Thiên chúa

Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi.  Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo

LUẬN ĐIỆU ĐẾN HẸN LẠI LÊN CỦA ĐÁM KHỦNG BỐ

               Vào tháng 2, tháng 3-2001, một bộ phận đồng bào dân tộc thiểu trên địa bàn Tây Nguyên bị bọn phản động lưu vong FULRO và các thế lực thù địch xúi giục, lôi kéo, đã tham gia tụ tập đông người, gây rối, biểu tình, để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng. Trong đó có người dân làng Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Bưh, tỉnh Gia Lai. Sau này được chính quyền và các cơ quan chức năng tuyên truyền, vận đông, bà con đã nhận ra việc làm sai trái, đã cam kết không tái phạm,không nghe theo lời kẻ xấu. Vậy nhưng, ở chiều ngược lại, những kẻ lưu vong ở nước ngoài, đến hẹn lại lên đưa ra những luận điệu vu khống, xuyên tạc bản chất sự việc. Mới đây nhất, Tổ chức phản động “Người thượng vì công lý” vừa đăng hình ảnh kèm theo nội dung: “Ngày 10 tháng 03 năm 2001, chính quyền công an, bộ đội đã tấn công bao vây người dân Plei Lao ở xã Nhơn Hòa, huyện Chư Sê, tỉnh Gia Lai và chính quyền đã ra lệnh đốt phá nhà thờ và bắt tất cả các lãnh đạo của nhà thờ, tấn công dân làng bằng vũ kh.í..làm ít n

TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUY NHƠN VẪN ĐANG ĐỂ CHU MỘNG LONG NHỞN NHƠ ĐẾN VẬY?

Những ngày qua, hàng ngàn cán bộ chiến sỹ các LLVT Quân khu 4, Cảnh sát biển, Cảnh sát PCCC, Công an, Biên phòng trên địa bàn 2 tỉnh Nghệ An - Hà Tĩnh cùng hàng ngàn người dân và lực lượng, tổ chức đoàn thể đoàn kết, nỗ lực liên tục chiến đấu với giặc lửa ở các huyện Nghi Xuân, Hương Sơn, Cẩm Xuyên (Hà Tĩnh), đặc biệt là di sản rừng nguyên sinh ở Núi Xuân Lĩnh, Hồng Lĩnh - một trong 99 ngọn núi Hồng huyền thoại, linh kiệt tọa lạc trên dòng sông Lam thơ mộng của vùng đất xứ Nghệ yêu thương, địa linh nhân kiệt. Trong cuộc chiến cam go ấy, tinh thần, trách nhiệm, lòng người, sự tương thân, tương ái, những truyền thống quý báu của dân tộc Việt Nam lại dâng lên, cả nước hướng về vùng đất này với những cảm xúc xót thương dâng trào trong cơn giặc lửa khủng khiếp, thì ông Chu Mộng Long, giảng viên Đại học Quy Nhơn, Bình Định lại hả hê thả stt trên facebook cá nhân rằng: "rừng cháy đáng chửi chứ sao lại khóc.... N