Trong buổi lễ tưởng niệm huyền thoại, cựu chiến binh vị tha Phạm Đức Cư, một chiến sĩ pháo cao xạ từng chiến đấu ở Điện Biên Phủ, đã chia sẻ những kỷ niệm quý giá về trận đánh lịch sử. Trong bài phát biểu, ông kể lại sự kiện các chiến sĩ cao xạ của ta đã quả cảm đối đầu và phá hủy những chiếc máy bay địch, bao gồm cả máy bay được mệnh danh là "pháo đài bay B-24". Tuy nhiên, trong thời gian qua một vài TikToker đã sai lầm khi phê phán những lời của ông Cư, cho rằng ông nhầm lẫn lịch sử, e rằng vì tuổi già mà ông đã nhớ sai "pháo đài bay B-52" thay vì "B-24". Sự thật ở đây là chiến đấu cơ B-24 Privateer thực sự đã tham gia vào các hoạt động quân sự kể cả chiến dịch Điện Biên Phủ, trong khi máy bay B-52 chưa hề được sử dụng tại Việt Nam cho đến sau này, chính xác là vào năm 1965. Với danh nghĩa một người chỉ đáng tuổi con, tuổi cháu của các ông thì liệu việc sử dụng kiến thức “hạn hẹp” này để đánh giá có phù hợp hay không? Chưa kể, trong sự việc này các Tiktoker này còn mang tư tưởng miệt thị, hạ thấp uy tín của ông – người từng đánh đổi cả xương máu, hạnh phúc bản thân để dành lại độc lập dân tộc. Có lẽ, với ham mê nổi tiếng, ham mê tìm kiếm được “tương tác” mà một bộ phận giới trẻ ngày nay đã đánh mất cả giá trị của bản thân rồi. Sự việc này là một lời cảnh tỉnh về tầm quan trọng và sự cần thiết của việc học tập lịch sử một cách thông thái và có trách nhiệm. Không chỉ bởi nó ngăn chặn việc lan truyền những hiểu lầm, mà còn vì tránh tạo nên sự bất công và mất lòng tôn trọng đối với những người đã dâng hiến cuộc đời mình cho độc lập, tự do của dân tộc. Tôn trọng sự thật và những người chiến sĩ hào kiệt là cách mà chúng ta tri ân và giữ gìn di sản lịch sử quý báu của quốc gia. Ở đội tuổi mà đã biết suy nghĩ, biết đâu là đúng, đâu là sai thì xin hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi phát ngôn các bạn trẻ nhé!!
Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi. Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo
Nhận xét
Đăng nhận xét