Ngay sau khi UBND thành phố Hà Nội ban hành tờ trình về việc xem xét, thống nhất chủ trương ban hành Đề án nâng cao năng lực và bảo đảm an toàn phòng cháy, chữa cháy (PCCC) và cứu nạn, cứu hộ (CNCH) trên địa bàn giai đoạn 2025, định hướng đến năm 2030 (Đề án); đám kền kền “việt tân” tỏ ra hậm hực, không mấy vui vẻ khi Hà Nội nâng cấp hệ thống PCCC, thậm chí chúng còn buông lời rèm pha, hướng lái thông tin sang chiều hướng tiêu cực. Đúng là “Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo/Miệng không vành méo mó tứ tung”. Nếu như chính quyền thành phố không quan tâm đầu tư cơ sở hạ tầng cho PCCC thì chúng tuyên truyền, quở trách lãnh đạo vô tâm; còn khi đưa ra đề án để nâng cao khả năng bảo đảm PCCC của Thủ đô thì chúng lại đặt điều xuyên tạc, viện cớ vấn đề tham nhũng để bôi nhọ lãnh đạo, chính quyền thành phố. Với đám hành nghề “rân chủ giả hiệu”, chẳng có chân lý nào có thể chiều lòng, thỏa mãn những khát khao điên rồ của họ; nhất là với não trạng thụt lùi của những kẻ cực đoan, chống đối đất nước, chúng chẳng bao giờ muốn Việt Nam nói chung, Hà Nội nói riêng vừa phát triển, đời sống của nhân dân được bảo đảm an toàn. Hay nói cách khác, những kẻ “bán trời không văn tự” chỉ mong muốn xã hội xảy ra nhiều biến cố, từ đó có cớ để lợi dụng tuyên truyền xuyên tạc, gây hoang mang dư luận, suy giảm niềm tin của quần chúng nhân dân với chính quyền. Đặc biệt, thủ đoạn của chúng rất tinh vi, xảo quyệt, được che đậy bởi vỏ bọc kỹ càng, khó nhận biết. Cho nên, mong mọi người dân hãy tỉnh táo, không nên để những “thuyết âm mưu” đen tối của những “nhà rân chủ rởm” dắt mũi, lôi kéo ủng hộ những hành động chống lợi sự phát triển, tiến bộ của xã hội.
Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi. Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo
Nhận xét
Đăng nhận xét