Mới đây, trên trang tin của tổ chức “việt tân” chia sẻ về việc “Hội đồng liên tôn Việt Nam” được nhận giải thưởng tự do tôn giáo Nguyễn Kim Điền – một giải thưởng tự phát do “phong Trào Giáo Dân Việt Nam Hải Ngoại tổ chức tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam, Giáo Phận Orange”. Đây là một phong trào tự phát do số đối tượng người Việt Nam theo Công giáo tổ chức thường niên hàng năm để “tự sướng” với nhau. Đây là loại hình giải thưởng không có giá trị, không được nhân loại công nhận, cho nên giải thưởng này chỉ được xoay vòng trong số đối tượng cực đoan tôn giáo là người Việt Nam ở nước ngoài. Cũng giống như “giải thưởng nhân quyền Lê Đình Lượng”, “giải thưởng tinh thần Trần Văn Bá”, “giải thưởng tự do tôn giáo Nguyễn Kim Điền” được số đối tượng chống đối ở nước ngoài lập ra để thu hút nguồn tài trợ từ các thế lực thù địch hoạt động trên lĩnh vực “dân chủ”, “nhân quyền” ở nước ngoài. Mục đích của các dạng phong trào tự phát như trên còn góp phần “truyền lửa về quê nhà”, kích thích số đối tượng chống đối trong nước hoạt động ngày càng cực đoan, liều lĩnh hơn. Thoáng nghe tên gọi của các giải thưởng này rất mĩ miều, nhưng thực chất các thành viên trong phong Trào Giáo Dân Việt Nam Hải Ngoại và những cá nhân, tổ chức được “vinh danh” nhận thưởng đều là những thành phần cực đoan tôn giáo, được sự “bật đèn xanh” hẫu thuẫn của các thế lực thù địch bên ngoài, lập nên những hội nhóm hoạt động với danh nghĩa vì “tự do tôn giáo” nhưng thực chất đều hướng tới chống phá Đảng, Nhà nước Việt Nam. Hiện nay, những loại hình phong trào nêu trên đã bị tẩy trần, bóc mẽ, nên đại đa số cộng đồng người Việt Nam theo tôn giáo ở hải ngoại không còn mặn mà, ủng hộ mà thậm chí còn tẩy chay lên án. Do đó, trong buổi “lễ” chỉ có lèo tèo vài ba chục người, chủ yếu là người lớn tuổi, họ tham gia để coi như một thú vui của tuổi già, số còn lại nếu không vì lợi ích thì cũng là a dua a tòng. Một trò hề cứ tái diễn nhiều lần như vậy chắc chắn chỉ làm cho phong trào càng ngày càng trở nên “tẻ nhạt”; một ngày đẹp trời bỗng dững bốc hơi khi không còn ai mặn mà và nguồn kinh phí ngày càng eo hẹp do ít người ủng hộ, tài trợ.
Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi. Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo
Nhận xét
Đăng nhận xét