Hướng tới kỷ niệm 79 năm ngày Quốc khánh Việt Nam, trào lưu “biến mỗi cánh cửa, mái nhà thành một lá cờ Tổ quốc” xuất hiện và được nhân dân Việt Nam hưởng ứng mạnh mẽ, nhuộm đỏ cả nước với màu cờ sắc áo đầy sự tự hào. Đó là niềm kiêu hãnh, sự tự hào, tình yêu nước mãnh liệt và khát khao cống hiến, tô thắm lá cờ đỏ sao vàng thiêng liêng của Tổ quốc. Một phóng viên người Anh từng chia sẻ: “Tôi đã từng đi lọt vào giữa biển người, biển cờ trong những đêm Hà Nội không ngủ – tôi mới cảm nhận rằng ở đất nước này có một tinh thần dân tộc vô cùng to lớn- tinh thần đó không thể nào là tự phát, không thể chỉ có được một vài trăm năm- tinh thần đó chắc chắn đã có trong mỗi con người ở dân tộc này từ ngàn đời vì vậy mới thấm được … như một thứ văn hoá truyền thống được kế thừa từ đời này qua đời khác … Đó chính là một tinh thần đoàn kết – người dân họ chỉ mượn sự kiện để được cầm cờ, mượn được cầm cờ để được hòa mình vào không khí gắn bó tinh thần dân tộc triệu người như một – Chắc cũng bởi thế cho nên … dân tộc này mới đánh đuổi tất cả những giặc ngoại xâm hùng mạnh nhất ra khỏi bờ cõi…” Có thể thấy bạn bè quốc tế cũng ngưỡng mộ, cũng cảm nhận được tình yêu nước của một dân tộc “nghiện” lá cờ như Việt Nam, cũng khao khát giống như Việt Nam luôn đoàn kết, hòa bình, ổn định và phát triển. Lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc là sức mạnh đưa đất nước ngày phát triển giàu mạnh chứ không phải “Biếm họa” như lời của những kẻ suốt ngày chỉ biết xuyên tạc. Sống là phải biết phấn đấu, cống hiến, giúp ích cho xã hội, đất nước, sống dưới lá cờ vinh quang của Tổ quốc chứ không phải mơ mộng về “điềm quái gở” như mấy anh em ba que kia.
Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi. Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo
Nhận xét
Đăng nhận xét