Có lẽ trên thế giới này hiếm có một dân tộc nào lại yêu quý lá Quốc Kỳ của dân tộc mình hơn người dân Việt Nam... Tôi đã từng tác nghiệp khắp nơi trên thế giới, nhưng khi đến Việt Nam thì mới thực sự choáng ngợp về người dân nơi đây. Ngày Tết - khắp nơi trên cả nước Việt Nam treo cờ, ngày Quốc Khánh, ngày Giải Phóng Miền Nam 30/4, ngày lễ hội truyền thống ở địa phương... đặc biệt nhất là những khi đất nước này có dịp ăn mừng về đội tuyển bóng đá của họ sau mỗi trận đấu hoặc khi đón đoàn cầu thủ từ nước ngoài trở về... Ở đâu cũng thấy cờ đỏ sao vàng, ở đâu cũng thấy những khuôn mặt hân hoan rạng ngời - không kể thanh niên mà có cả người già, trẻ em... Tôi nghĩ: Việt Nam không phải là một quốc gia quá hâm mộ bóng đá - nhưng phải thừa nhận họ quá hâm mộ lá cờ đỏ sao vàng - bởi vậy, cho nên họ chỉ đợi những dịp nào đó để họ có lý do, có cái cớ... để được mang lá cờ của mình ra cùng hò hét với mọi người... Tôi đã từng đi lọt vào giữa biển người, biển cờ trong những đêm Hà Nội không ngủ - tôi mới cảm nhận rằng ở đất nước này có một tinh thần dân tộc vô cùng to lớn - tinh thần đó không thể nào là tự phát, không thể chỉ có được một vài trăm năm - tinh thần đó chắc chắn đã có trong mỗi con người ở dân tộc này từ ngàn đời vì vậy mới thấm được... như một thứ văn hóa truyền thống được kế thừa từ đời này qua đời khác... Đó chính là một tinh thần đoàn kết - người dân họ chỉ mượn sự kiện để được cầm cờ, mượn cớ để được cầm cờ, để được hòa mình vào không khí gắn bó tinh thần dân tộc triệu người như một - Chắc cũng bởi thế cho nên... dân tộc này mới đánh đuổi tất cả những giặc ngoại xâm hùng mạnh nhất ra khỏi bờ cõi... Tôi đã đem những bức ảnh và những câu chuyện cả đêm đi cùng biển người, biển cờ kể cho bạn bè ở đất nước tôi biết - họ rất lấy làm ngạc nhiên và thú vị - họ ước mơ được đến Việt Nam du lịch trong những dịp như vậy... (John - phóng viên người Anh thường trú tại Việt Nam)
Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi. Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo
Nhận xét
Đăng nhận xét