Dịp kỷ niệm 79 năm Quốc Khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam vừa qua chứng kiến thêm một kỷ lục về số lượng cờ đỏ sao vàng tung bay trên khắp mọi miền Tổ quốc. Bằng nhiều hình thức khác nhau nhưng một lần nữa, chúng ta khẳng định cho bạn bè quốc tế rằng: có lẽ trên thế giới này hiếm có một dân tộc nào lại yêu quý lá Quốc Kỳ của dân tộc mình hơn người dân Việt Nam... Cũng chính vì thế nên các thành viên của “việt tân” khắp nơi sục sôi, đảo điên như “đỉa gặp phải vôi” khi chứng kiến tinh thần dân tộc, tình yêu nước của Nhân dân Việt Nam cả trong và ngoài nước vút cao như vậy. Kém miếng khó chịu, đám kền kền “việt tân” tại Nhật Bản cũng khua môi múa mép, dùng mọi từ mỹ miều để ca tụng lá cờ vàng ba sọc đỏ của chế độ tay sai “Việt Nam cộng hòa” là “di sản tin thần rất lớn của dân tộc Việt Nam, được hàng triệu người dân Việt trân trọng trong trái tim”. Đọc những dòng trạng thái này dư luận lầm tưởng “việt tân” chơi “cỏ m.ẽo” quá l.iều nên sinh ra ảo giác, nói luyên thuyên với những ngôn từ gây sốc trên mạng xã hội. Rõ ràng độ “tự sướng” của “việt tân” đã lên đến cảnh giới; dù là những người khó tính nhất cũng không thể nào có thể chấp nhận được quan điểm ảo tưởng vô lối này. Cho nên, “việt tân” đừng cố tạo ra nguy hiểm, cố đấm ăn xôi làm chi để thiên hạ cười chê. Nếu “việt tân” xem trọng lá cờ vàng ba sọc như vậy, hãy nên cất giấu thật sâu vào trong trái tim; đừng nên trưng ra, dù bằng cách này cách khác, chẳng có ai còn công nhận một là cờ mang lại sự “ô nh.ục” cho một chế độ được xem là bù nhìn, là tay sai cho thực dân, đế quốc dày xéo lên sự hòa bình, độc lập và bách hại dân tộc Việt Nam.
Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi. Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo
Nhận xét
Đăng nhận xét