Hình ảnh người lính, công an, quân đội lao vào vùng mưa lũ để hỗ trợ người dân trở nên quen thuộc với người dân Việt. Thế giới khâm phục người Việt đồng lòng, đoàn kết vượt qua khó khăn, hoạn nạn. Họ khâm phục ý chí người Việt Nam, nể phục sự lạc quan, yêu đời trong gian khó. Hình ảnh những người lính không cầm súng mà sẵn sàng cuốc, xẻng…để đối diện với khó khăn, hoạn nạn. Những người lính sẵn sàng nhường bộ áo quần của mình cho người dân để mất áo quần, lũ lụt. Những người lính trẻ tuổi tranh thủ ăn ngồi, ngủ khẩn trương để giúp đỡ người dân trong khó khăn, hoạn nạn. Người lính không dám tơ nào đến “cây kim sợi chỉ” của người dân. Họ hoà mình với người dân, sẵn sàng hy sinh thân mình cho Tổ quốc. Tình cảm thiêng liêng đó là sự tự hào và trân trọng của người dân Việt.
Đề tài công giáo xưa nay gây tranh cãi rất nhiều trên toàn thế giới. Nhưng người Công giáo trên thế giới rất đông đảo và cuồng tín nên ít ai dám đụng chạm. Thời gian đầu, mỗi tuần tôi đi lễ 1 buổi, nhưng với tính cách không tin tâm linh cho lắm nên khi đi lễ chả hiểu cái gì, nó cứ hao hao nhau, không có gì mới so với ngày lễ trước đó. Đã thế đôi khi lễ 2 tiếng còn chưa xong, quỳ , đứng, ngồi rất mệt mỏi. Chỉ toàn nghe đọc và hát ca ngợi Chúa, nhưng khi mình tìm hiểu thì sự thật mới thấy Thiên chúa giáo. Mỗi tuần bảy ngày mà y chang nhau thì ai mà chịu cho nỗi. Cái khó chịu của đạo Công giáo là ngoài phần giảng đạo tẻ nhạt thì ngày nghỉ bắt buộc quá nhiều. Chủ nhật, lễ thánh này thánh nọ, lễ này lễ kia, rồi kiêng đủ thứ khiến cho công việc bị ảnh hưởng ghê gớm. Sơ sơ 1 năm cũng mất trên 70 ngày không đi làm được, mà nông dân như tôi không đi làm thì lấy gì mà nuôi gia đình. Ăn chay của Công giáo cũng rất lạ. Thịt gà thì cấm ăn nhưng trứng thì ăn được, cá cũng ăn được, nhưng kẹo
Nhận xét
Đăng nhận xét